
xuống.
CHƯƠNG 100: KHÔNG MÊ LUYẾN NỮA
– Mạc Duy Dương, quên cô ấy đi!
Ánh mắt của anh dừng lại trên mặt cô, sau đó kéo cánh tay của cô từ trên tay anh xuống.
– Đây đều là những thứ em không nên hỏi tới!
Mộ Dung Tuyết cũng biết anh sẽ nói như vậy, rõ ràng không bỏ được lại làm bộ không quan tâm.
– Tinh tinh! – Điện thoại trên bàn làm việc được thông, Mạc Duy Dương trở lại ghế của mình, cầm điện thoại lên.
Mặt không có vẻ gì sau một giây rốt cuộc có biến hóa, nhẹ giọng uh, tức thì cúp điện thoại.
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn điện thoại, trong lòng hiểu đại khái, cuộc điện thoại hẳn có liên quan tớ Diệc Tâm Đồng.
Mạc Duy Dương thấy cô vẫn chưa đi ra ngoài, cau mày hỏi:
– Còn có việc?
Mộ Dung Tuyết cắn môi, bỏ tài liệu lại lập tức đi ra ngoài.
Cô muốn trở về rồi ! Hai năm rồi, rốt cuộc đợi đến một ngày cô trở về, chỉ là bên cạnh cô nhiều hơn một người đàn ông — Phi Ưng.
Bờ biển lẳng lặng không người, một đám hải âu ‘phạch’ một tiếng bay qua mặt biển, chân trời đã phiếm chút màu vàng kim của ánh bình minh, Mạc Duy Dương dừng xe trên bờ cát, đẩy cửa xe ra, trong tay cầm một bó hoa bách hợp xuống xe.
Gió thổi tung vạt áo áo sơ mi trắng lên, quần dài màu đen ôm chặt chân thon dài, giày da giẫm lên bờ cát in ra một loạt dấu vết màu đen. Phía trước là một cái mộ, Vũ Thịnh Thiên chôn ở nơi này.
Đi tới trước phần mộ của ông, một tay Mạc Duy Dương lấy kính râm màu đen xuống, quỳ một chân xuống đất, cuối về phía phần mộ phía trước dập đầu, ngẩng đầu nhìn người trong hình, thành khẩn nói:
– Bác trai, cháu muốn thành tâm nói xin lỗi với bác, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ của bác, nếu bác trên trời có linh, xin phù hộ Đồng Đồng hạnh phúc!
Vẩy một bình rượu xuống trước bia mộ của ông, sau đó ngồi trước mộ, đốt một điếu thuốc. Từng làn khói mờ tịch tịch tản ra, chỉ còn lại bóng dáng của anh đưa lưng về phía biển rộng.
Tiếng máy bay ầm ầm vút qua trời xanh, đuôi máy bay mang theo sương mù màu trắng xuyên qua tầng tầng mây mỏng.
Một cô gái ngồi ở hàng cuối cùng trong khoang hạng nhất của máy bay một đột nhiên ngẩng đầu lên, bàn tay gạt tóc dài, một mái tóc dài xỏa trên vai bị vén ra sau tai. Trên khuôn mặt tinh xảo trang điểm nhạt, lông mi hơi vểnh, dưới cái mũi xinh xắn bờ môi dẩu ra, ngón tay lật xem tạp chí đặt trên đùi.
Một thân váy màu đen gọi cảm kết hợp với lụa mỏng ôm quanh người, ăn mặc khêu gợi không thấy một chút diêm dúa, ngược lại tăng thêm phần khí chất ý nhị.
Phi Ưng ngồi bên cạnh cô lấy mắt kính xuống, ngồi thẳng người, nhìn về phía cô ở bên cạnh, hỏi:
– Khát không?
Cô lắc đầu một cái, ngón tay chạm nhân vật trên bìa tạp chí, môi đỏ mọng cử động:
– Phi Ưng, em không có ý định trở về nước Anh!
Phi Ưng sửng sốt, hồi lâu mới hiểu được ý của cô:
– Tại sao? Hai năm qua ở nước Anh không phải sống rất tốt sao?
– Muốn ở lại trong nước tìm một công việc. Ba cũng đi lâu như vậy, em không nên cứ sống mãi trong khói mù quá khứ, em nên bước ra, nghênh đón cuộc sống mới. Em cũng không phải một người cô đơn, em còn có anh trai, lần này trở về nước, không phải là vì sinh nhật anh ấy sao? – Cô khép tạp chí lại, ánh mắt nhìn về phía anh tự lẩm bẩm.
Thật sự chỉ là vì sinh nhật anh trai mới trở về nước sao? Chẳng lẽ không phải vì nhớ nhung anh ta?
Hai năm rồi, ban đầu không nói tiếng nào đi mất, ngay cả số điện thoại cũng đã đổi, hôm nay lần nữa về lại đây, tâm nảy sinh đau đớn trước nay không có, tâm vốn là đã yên tĩnh không tự chủ nổi lên từng trận sóng gợn. Thời gian có thể làm cho cô quên quá khứ đau đớn, nhưng không thể nào quên thời gian đã từng có với anh.
– Mạc thiếu gia, anh có khỏe không? – Cô tự hỏi trong lòng.
Ánh mắt của cô nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, trong mắt có bi ai và lo lắng không che giấu được.
Phi Ưng nhìn gò má cô, hiểu rõ bản thân từ đầu đến cuối đều không chiếm được lòng của cô. Cho dù hai năm qua vẫn luôn ở bên cạnh cô, cô vẫn chưa từng động lòng đối với anh. Tay của anh không tự chủ nắm tay cô cười nói:
– Chỉ cần em thích, anh nguyện ý cùng em ở lại trong nước sinh sống!
Cô nhếch khóe miệng bất lực cười cười với anh.
Sau khi Diệc Tâm Đồng trở lại thành phố J, cũng không một mình tìm nhà nữa mà dọn vào biệt thự của ba trong khu Linh Lung. Khu này so với lúc đi năm đó không có thay đổi gì, vẫn chói mắt như vậy.
Phi Ưng giúp cô xách hành lý đến cửa khu, một chiếc màu đen chạy băng băng từ gara ra ngoài, đi ngang qua cửa khu thì bảo vệ liếc mắt một cái lập tức nhận ra người ngồi trong xe, vội cúi người kêu lên:
– Mạc thiếu gia Chào buổi sáng!
Chỉ đúng ba chữ, lại làm cho lưng Diệc Tâm Đồng cứng ngắc, là anh sao? Cô không có dũng khí quay đầu lại nhìn anh, chờ xe rời đi.
Mộ Dung Tuyết ngồi ở kế bên vị trí tài xế không hề chú ý tới sắc mặt người đàn ông bên cạnh, có chút nóng nảy nói:
– Dương, đi nhanh lên! Sắp tới giờ làm việc rồi!
Bàn tay Mạc Duy Dương dùng sức nắm tay lái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm một nam một nữ đứng ở cửa khu. Thời gian giống như bất động, anh nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh mẽ. Cô không quay đầu lại, ăn mặc một thân khêu gợi, so với cô tr