
ước kia như hai người khác biệt nhưng vẫn hấp dẫn tầm mắt của anh.
Cô trở lại! Rốt cuộc cô đã trở lại. . . . . .
Diệc Tâm Đồng biết xe của anh còn dừng bên ngoài, cho nên cô không dám quay đầu lại, chỉ có thể di chuyển bước chân đi vào trong khu.
Phi Ưng vội xách hành lý đi theo vào bên trong.
Bảo vệ thấy xe Mạc Duy Dương còn dừng tại chỗ, vội vàng cười chào hỏi:
– Mạc thiếu gia. . . . . .
Đến cùng khóe miệng Mạc Duy Dương rũ xuống, có chút khổ sở mà lái xe đi.
Phi Ưng xách đồ cô đặt trong phòng, sau đó nói với cô:
– Hôm nay sớm nghỉ ngơi một chút, tiếc của anh trai em là ngày mai hả? Tối nay ngủ một giấc thật tốt, ngày mai anh đi cùng với em!
Diệc Tâm Đồng sững sờ , không hiểu tại sao anh phải theo cô tham gia bữa tiệc.
– Phi Ưng, em biết rõ tâm ý của anh, nhưng. . . . . . – Cô bối rối nhìn anh. Mặc dù anh chưa từng thổ lộ với cô, nhưng cô biết anh thích cô.
– Không cần nói nữa, anh biết em muốn nói gì, muốn anh từ bỏ đúng không? Chỉ cần em chưa kết hôn, anh vẫn còn có cơ hội, chẳng lẽ không đúng sao? – Ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, ly nước cô cầm trong tay có chút run.
Buổi tối, vì Phi Ưng phải trở về Mị Ảnh xử lý một ít chuyện, không ở lại biệt thự của cô. Trong tủ lạnh chút đồ ăn nào cũng không có, cô chuẩn bị đi siêu thị mua ít ăn về. Thay bộ quần áo nhàn nhã, xách lấy túi vải của mình ra khỏi phòng.
Thành phố J vào ban đêm rất náo nhiệt, đèn neon thắp sáng hết cả thành thị, ngựa xe như nước.
Thành phố J người nhiều, đất ít, cho nên các tòa nhà đều xây vô cùng cao. Trên toàn nhà cao lớn treo màn hình LCD TV siêu lớn. Sau khi LCD TV chiếu một đoạn quảng cáo xong, một gương mặt tuấn mỹ như đúc đột nhiên nhảy vào tầm mắt của mọi người. Người đang ông đang tiếp nhận phỏng vấn, vẻ mặt nhàn nhạt, tóc ngắn màu đen kỹ lưỡng chải ra sau, lộ ra ngũ quan có thể nói tuyệt mỹ, cái mũi thẳng tắp, môi không hề có nhiệt độ nhếch lên, âu phục màu đen phủ lên cơ thể, ngón tay thon dài nắm chặt đặt trên đùi, đôi chân thẳng lười biếng bắt chung một chỗ. Ống kính quay chụp mỗi một động tác của anh, ngay cả cau mày cũng không hề bỏ qua.
Màn hình tinh thể lòng hiện rõ hàng chữ: ‘Tổng giám đốc Mạc Duy Dương tập đoàn hạng nhất thành phố J tham gia buổi phỏng vấn duy nhất’
Ánh mắt Diệc Tâm Đồng si ngốc nhìn chăm chú khuôn mặt quen thuộc trên màn ảnh, chỉ cảm thấy trong mắt trong bụng tất cả đều là chua xót. Đột nhiên một người đụng vào cô, cô quay đầu lại liếc nhìn, là hai nữ sinh trẻ tuổi, nhìn dáng dấp hẳn đang đi học. Một cô nữ sinh ăn mặc thời thượng trong đó cười nói:
– Mạc Duy Dương rất đẹp trai! Mặc dù người ta lớn hơn tớ một chút, nhưng không ảnh hưởng đến tớ thích anh ấy!
– Cái này gọi là người đàn ông thành công, có sức quyến rũ! – Một cô khác cười nói.
Hai nữ sinh nhanh chóng lướt qua trước mặt cô, cô cắn môi, nghĩ thầm, ý nghĩ này của các cô ấy có phải rất giống mình lúc trước không? Lúc trước cô cũng rất mê luyến anh, coi anh như thần tượng sùng bái, nhưng hôm nay lại không còn say mê, chỉ có đau lòng.
Diệc Tâm Đồng mua sữa chua, bánh bao, mì ăn liền và với một chút thức ăn không cần cũng có thể ăn. Thật sự quá bi ai, cô đã là người hai mươi tuổi, lại không biết nấu cơm! Cho nên chỉ có thể dùng mấy thứ này để lấp đầy bụng của mình, đợi khi rãnh lại đi học xuống bếp! Cũng không thể ăn những thứ thức ăn bỏ đi này cả đời?
Xách theo một đại bao đồ đi tới cửa khu, bảo vệ giúp cô mở cửa, cô vội nói cảm ơn với ông, sau đó đi vào ngôi biệt thự thuộc về cô. Biệt thự của cô ở phần thứ ba, mà cha mẹ của Mạc Duy Dương ở phần thứ nhất, cha mẹ của Mộ Dung Tuyết ở phần thứ hai. Dựa vào cấu tạo của khu Linh Lung, mỗi gần gần như cách rất xa, bên trong khu trồng rất nhiều cây và hoa cỏ, quang cảnh rất tao nhã.
Diệc Tâm Đồng dự định ăn bữa ăn tối, tắm, sáng sớm ngày mai đến nhà họ Vũ. Chẳng qua ý định của cô nhanh chóng tan vỡ, bởi vì Vũ Lạc Trạch đột nhiên gọi điện thoại bảo cô về nhà họ Vũ, nói rằng ông nội muốn gặp cô.
Bất đắc dĩ liếc nhìn mỳ ăn liền vừa ngâm nước mềm, thay bộ đồ tương đối chính chắn, lần nữa ra khỏi biệt thự.
Vũ Lạc Trạch tự mình lái xe tới đón cô, đến ngoài cửa khu, cô liếc mắt đã thấy được Vũ Lạc Trạch ngồi trong xe. Vũ Lạc Trạch thay cô mở cửa xe kêu lên:
– Đồng Đồng vào đi!
Cô ngồi xuống, xoay người nhìn anh nói:
– Anh, sao anh biết em đã trở về?
– Cai này còn phải hỏi sao? Không nên xem nhẹ thực lực nhân viên làm việc dưới tay anh! – Anh cười nói.
Cô ồ một tiếng.
Xe rất nhanh lái đến biệt thự nhà họ Vũ, lần đầu tiên Diệc Tâm Đồng trở về nhà họ Vũ, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nghe Vũ Lạc Trạch nói, nhà họ Vũ cũng không có nhiều người, bà nội đã sớm khuất mặt ở nhân thế, trong nhà trừ oogn nội sắp 90 tuổi, chỉ có cha mẹ của Vũ Lạc Trạch, bác của cô, Vũ thịnh Hồng và vợ ông ấy là Uyển Uyển.
Ông nội đã gặp mặt, về phần bác và vợ của ông ấy đều là lần đầu tiên gặp mặt, cô ra sức hít thở làm cho tay mình không phải run.
– Đến rồi, xuống xe đi!
– Vâng!
Cô xuống xe cùng với anh lên bậc thềm. Biệt thự nhà họ Vũ nhìn qua có vài phần cổ kính, nhưng vẫn rất trang ngh