Pair of Vintage Old School Fru
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324645

Bình chọn: 9.5.00/10/464 lượt.

hìn lại, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.

– Mua quần áo? – Mộ Dung Tuyết đi tới.

– Uh! – Cô không hiểu sao Mộ Dung Tuyết lại dùng giọng như thể hai người rất thân quen nói chuyện với cô. Đối với Mộ Dung Tuyết cô chưa nói là thích, cũng chưa nói là ghét, nói thật trái lại có chút ghen tỵ và hâm mộ.

– Nhất định là Dương bảo cô tới mua lễ phục tham dự bữa tiệc đính hôn rồi phải không?

– Cô trừng mắt nhìn, cười đến vô cùng đẹp mắt, khó trách Mạc Duy Dương sẽ lấy cô, diện mạo Mộ Dung Tuyết rất có khí chất.

– Vâng! – Diệc Tâm Đồng không muốn tán gẫu với cô ấy nữa, vội vàng nói – Tiểu thư Mộ Dung, vậy không làm phiền thời giờ của cô!

– Không quấy rầy tôi đâu! Thế này hay lắm, tôi cũng muốn đi thử trang phục, cùng nhau đi! – Cô chủ động lôi kéo tay Diệc Tâm Đồng vào trong cửa hàng.

Diệc Tâm Đồng cầm một lễ phục vào phòng thay quần áo, trong phòng thay quần áo để một cái ghế, cô không cởi xuống quần áo trên người, mà ngồi ở trên ghế ngẩn người.

Bây giờ là tình huống gì? Cô lại có thể vừa nói vừa cười với tình địch, dường như không thể dùng từ tình địch này để định nghĩa Mộ Dung Tuyết, bởi vì người trong lòng Mạc Duy Dương là Mộ Dung Tuyết, cho nên Mộ Dung Tuyết đối với cô hẳn là một người rất có uy hiếp.

Cô đang chuẩn bị đứng dậy thì cửa vang lên tiếng đối thoại của cô gái kia với nhân viên phục vụ.

– Phục vụ, phiền cô gói cái cà vạt này! Cũng không biết Dương có thích không! – Mộ Dung Tuyết điểm môi đỏ mọng, chu miệng nói.

Nhân viên phục vụ vội lấy lòng mà cười nói:

– Mắt nhìn của tiểu thư thật là tốt, mẫu cà vạt này là hàng số lượng hạn chế trong cửa hàng chúng tôi, mỗi ngày chỉ bán ra một cái.

– Thật sao? – Trong mắt Mộ Dung Tuyết không che giấu được kiêu ngạo.

– Đúng vậy tiểu thư, tôi lập tức gói cho cô! – Nhân viên phục vụ nhận lấy cà vạt trên tay cô đi đến nơi tính tiền.

Mộ Dung Tuyết vỗ tay một cái, xoay người, thấy Diệc Tâm Đồng mặc lễ phục từ phòng thay quần áo đi ra. Đôi mắt thoáng qua một tia sáng như tuyết, tiến lên kéo tay của cô, cười nói:

– Diệc Tâm Đồng, không ngờ dáng người cô đẹp như vậy! Nếu như cô không phải là người tình nhỏ của Dương, có lẽ tôi sẽ rất yêu thích cô!

Sắc mặt Diệc Tâm Đồng tái nhợt một trận:

– Cái gì? Người tình?

Từ lúc nào thì cô thành người tình nhỏ của Mạc Duy Dương rồi? Cô vẫn luôn coi anh là Mạc thiếu gia, mà giữa các cô trừ một ít hành động hôn môi cũng không có hành động khác vượt quá?

Mộ Dung Tuyết nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô, không nhịn được cười nói:

– Ha ha, cô lại không hiểu, đàn ông trước khi kết hôn đều sẽ nuôi một vài người tình trẻ tuổi, để thỏa mãn nhu cầu cơ thể đàn ông. Tôi chỉ coi đây là một sở thích trong cuộc sống, cũng không muốn hạn chế sở thích, cuộc sống riêng của anh ấy, chỉ cần sau khi kết hôn anh ấy bớt phóng túng một chút, tôi có thể mắt nhắm mắt mở làm như không thấy. Cho nên cô yên tâm, chỉ cần Dương không có ý muốn đuổi cô đi, tôi sẽ không bảo cô rời khỏi bên cạnh anh ấy! (cao thủ trong cao thủ)

CHƯƠNG 61: LỒNG NHỐT SỦNG VẬT

Mặt Diệc Tâm Đồng thoáng cái trắng bệch, cô cũng hoài nghi tới mục đích anh nhân nuôi cô. Khi sự thật tàn khốc bị lột ra, lòng của cô bị nhéo đau. Cô thà rằng Mạc Duy Dương nhận nuôi cô là vì thương hại, chứ không phải vì thỏa mãn dục vọng của anh. Cô không muốn là công cụ phát tiết của anh.

Mộ Dung Tuyết thấy sắc mặt cô không tốt lắm, vội trấn an:

– Yên tâm đi, bên cạnh Dương không thiếu phụ nữ, thoáng chốc sẽ không đụng tới cô!

Mặt của cô càng thêm tái nhợt, Mộ Dung Tuyết có ý tứ là, khi cô mất đi giá trị làm công cụ phát tiết của anh, có phải cô cũng sẽ bị vứt bỏ không? Một luồng rét lạnh từ lòng bàn chân xông vào trong cơ thể cô, làm cho cô lạnh lẽo hít thở không thông.

******

Mạc Duy Dương cho áo khoác giao người làm, liếc nhìn căn phòng trên lầu, hỏi:

– Tiểu thư ăn cơm tối xong chưa?

Người làm chỉ ưmh nhỏ giọng nói:

– Từ xế chiều tiểu thư dạo phố trở về xong, vẫn không xuống lầu, gọi cô ấy dùng cơm, trong phòng cũng không có phản ứng!

Lông mày Mạc Duy Dương không tự chủ xiết chặt, chẳng lẽ còn đang tức giận vì chuyện ngày hôm qua?

Anh đi tới cửa phòng, gõ cửa, kêu lên:

– Diệc Tâm Đồng, mở cửa!

Diệc Tâm Đồng đang nằm trên giường, nghe được tiếng của anh, tâm căng thẳng theo, rũ mắt xuống đáp lời người ngoài cửa:

– Em đã ngủ!

Ngủ? Anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, quả thật không còn sớm, thôi! Cô hẳn là không đói bụng mới không xuống dưới lầu ăn cơm. Gương mặt anh lạnh lùng xoay người vào phòng của mình.

Mặt của Diệc Tâm Đồng đem chôn ở trong gối nằm lộ ra, lông mi thật dài đã ướt một mảng rồi, cô ngẹn ngào nói:

– Tôi không muốn làm sủng vật!

Đi ra cửa phòng, Diệc Tâm Đồng thấy Mạc Duy Dương đang dùng bữa sáng dưới lầu, vội vàng xoay người gạt tóc xuống trước mặt, che giấu hai mắt sưng đỏ, sau đó đi xuống lầu.

Mạc Duy Dương thả bữa ăn sáng trong tay ra, nhìn cô một cái, nhếch môi nói:

– Tại sao tối qua không ăn bữa tối?

Cô lấy bữa ăn sáng đưa vào trong miệng khẽ cắn, bởi vì lời nói của anh mà suýt nữa khóc lên. Cố ý vừa nuốt bữa sáng, vừa mơ hồ không rõ nói:

– Không đói bụ