
khoản nợ rất lớn, mà anh chỉ lợi dụng điểm này, tìm cha của Thượng Quan Tước nói rằng mình có thể giúp nhà họ Quan vượt qua khó khăn này, nhưng điều kiện kiên quyết là. . . . . . cả nhà bọn họ phải rời xa thành phố J.
Cha của Thượng Quan Tước lập tức đồng ý, cầm một khoản tiền anh cho cả đêm mang theo người nhà rời khỏi thành phố J. Còn anh chỉ là làm cá thuận nước giong thuyền, thuận tiện giải quyết xong cái tên Thượng Quan Tước chướng mắt này.
Lòng anh phức tạp nhìn cô một cái, sau đó nhẹ giọng nói:
– Em phải tin tưởng tất cả lời nói của tôi, đi học đi!
Diệc Tâm Đồng không cam lòng đứng dậy, cầm túi vải của mình lên cũng không quay đầu lại đã chạy khỏi biệt thự.
******
Diệc Tâm Đồng đỏ khóe mắt qua xong khóa học một ngày, cho đến khi thấy chiếc xe riêng quen thuộc dừng ở cổng trường học. Đang không còn phiền não, đột nhiên cô rất không muốn nhìn đến thấy bất cứ thứ gì của anh, tức giận tránh khỏi tầm mắt của quản gia, đi về hướng khác.
Ôi! Cô đây là đang tức giận ai đây? Tức giận với anh có tác dụng không? Dù sao hỉ nộ ái ố của cô anh cũng sẽ không quan tâm. . . . . .
Đợi sau khi cô nghĩ thông suốtõ, xoay người quay trở về thì đột nhiên một chiếc xe mạnh mẽ xông về phía cô, cửa xe vừa mở ra, cả người cô bị kéo vào trong xe. Cả quá trình, cả bộ dạng đối phương cô cũng không kịp thấy rõ ràng. Một tấm vải bịt miệng cô lại, giãy giụa, cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức.
Quản gia chờ ở cổng trường học có hơi lâu, không khỏi lo lắng đã xảy ra chuyện gì, vội gọi điện thoại cho Mạc Duy Dương.
Điện thoại vừa kết nối, Mạc Duy Dương đang đi họp, giọng có phần lạnh lùng hỏi:
– Chuyện gì? Không phải bảo ông đi đón cô ấy tan học sao?
– Tổng giám đốc, nhưng tôi đợi ở cổng trường học rất lâu rồi, vẫn không thấy tiểu thư ra ngoài! – Tầm mắt quản gia tiếp tục nhìn vào phía trong cổng trường học, vẫn không thấy bóng dáng của Diệc Tâm Đồng.
Mạc Duy Dương nhíu chặt lông mày, lo lắng cô vì tâm tình không tốt lại chạy loạn đi đâu rồi, vội căn dặn nói:
– Vào trong trường học tìm một chút, có bất kỳ tin tức gì thì nhanh chóng báo cáo với tôi!
Anh vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện, một chiếc điện thoại di động khác đặt trên bàn làm việc chợt vang lên. Câm điện thoại lên, liếc nhìn màn hình điện thoại, trong nháy mắt trong lòng nhiều hơn một tia cảnh giác.
– Mạc thiếu gia, đã lâu không gặp! – Một hồi tiếng cười hài hước từ đầu kia điện thoại truyền tới, anh cũng cười theo một tiếng – Người của tôi ở chỗ của ông?
– Mạc thiếu gia thật đúng là thông minh! Có hứng thú đến nhận người không? Tôi không thể chờ để gặp cậu thêm nữa. . . . . . Mạc Duy Dương, tới không?
Ngón tay Mạc Duy Dương xiết chặt, môi mỏng cử động:
– Địa điểm!
CHƯƠNG 70: TRÒ ĐÙA KÍCH THÍCH
Cúp điện thoại, Mạc Duy Dương nghe thư ký báo cáo, con ngươi đen giống như cái hố sâu trong nháy mắt nheo lại, không ngờ làm Dư Cửu bị thương sẽ mang đến hậu quả lớn như vậy, là anh suy tính sơ suất!
Lần này người bắt Diệc Tâm Đồng đi so với Dư Cửu phiền phức hơn, Dư Uy, hắn là cháu trai Dư Cửu. Trong xã hội đen người ta gọi là anh Uy, ngoài mặt là người làm ăn nghiêm chỉnh, bên trên có người che chở, hoành hành khắp nơi. Cậu Dư Uy là bí thư thị ủy thành phố J, anh họ là trưởng phòng tòa thị chính thành phố J, người khác không biết lai lịch của hắn, nhưng Mạc Duy Dương đối với gốc gác của Dư Uy tương đối rõ. Một rõ hai ràng, buôn lậu thuốc phiện, kinh doanh sòng bạc ngầm, mở hộp đêm, buôn bán kỹ nữ, đều tham một chân.
Mạc Duy Dương đốt một điếu thuốc, tàn thuốc đỏ thắm chợt lóe một cái rồi tắt, khói mờ vấn vương mơ hồ hiện rõ bản chất của anh.
******
Diệc Tâm Đồng bị trói chặt tay chân nhét vào góc tối, bị tiếng xúc xắc ồn ào đánh thức, u tối buông xuống đầu, khóe miệng khô nứt phát ra một tiếng rên dài.
Có người chú ý đến tình trạng phía bên cô, vội tiến tới bên tai Dư Uy nhắc nhở:
– Anh Uy, tiểu nha đầu kia tỉnh!
Dư Uy hít một hơi thuốc lá ngậm ở khóe miệng, ngón tay còn xoa xúc xắc, phân phó thuộc hạ của mình:
– Đi qua, giúp Mạc Duy Dương “phục vụ” nha đầu kia!
Thuộc hạ lập tức hiểu gật gật đầu, thuận tiện mang theo mấy đồng bọn đi tới góc ẩm ướt.
“Ào!”
Không đợi Diệc Tâm Đồng hoàn toàn tỉnh táo lại, một thùng nước dội thẳng vào cô, nước lạnh lẽo từ đầu xuyên vào trong cổ áo của nàng. Nước lạnh kích thích giác quan của cô, cô thét ra tiếng chói tai, ngẩng đầu nhìn mấy người đàn ông đến gần cô.
– Phịch! Một người đàn ông nhuộm tóc đỏ vứt thùng nước đang cầm trong tay, nắm mái tóc dài ẩm ướt của cô, cười nhạo nói: Cô gái, tỉnh chưa?
Cô sợ hãi run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy phát ra một tiếng nức nở nghẹn ngào.
“Mạc Duy Dương thật đúng là biết hưởng thụ, nuôi cô gái non nớt như vậy. Cô em, em khiến phía dưới anh cứng quá, anh thật sự muốn ở trên em! – Hắn lộ ra nụ cười dâm đãng, sau đó quay đầu hỏi Dư Uy – Anh Uy, có thể để cho chúng em vui đùa với nha đầu này một chút không? – Tay của tên đàn ông tóc đỏ sờ soạng mặt của nàng một cái, xúc cảm như tơ lụa khiến cho thứ dọa người nào đấy của hắn lập tức cứng rắn, đôi m