Polly po-cket
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 8.5.00/10/449 lượt.

ng nháy mắt che mờ cả khuôn mặt, cắn chặt hàm răng chất vấn:

“Ngày hôm qua người đàn ông đưa em về là ai?”

“A?”

Hàn Dẫn Tố căn bản không nghe rõ ý tứ của anh, nghi hoặc ngẩng đầu lên không khỏi co rúm lại một chút. Nhưng mà vẫn không kịp phản ứng với vấn đề Phương Chấn Đông đưa ra bèn nhỏ giọng hỏi ngược lại:

“Anh nói ai?”

Phương Chấn Đông nắm chặt quả đấm, nửa người trên tiến nhanh tới, khí thế bức người khiến Hàn Dẫn Tố bị áp bức càng mạnh không tự chủ được rụt lại phía sau vừa giận mình sao lại vô dụng như vậy. Cố gắng tỉnh táo lại:

“A! Anh đang nói đến Đường sư huynh? Anh ấy là sư huynh học cùng đại học với em, đang giúp em bán tranh.”

“Bán tranh?”

Phương Chấn Đông không buông lỏng chút nào dò xét thật kỹ:

“Tại sao phải bán tranh?”

Hàn Dẫn Tố chợt nhớ tới là mình còn thiếu tiền anh, vội vàng nói:

“À, anh giúp em trả tiền thuốc thang cho bà ngoại, ngày mai em lấy tiền trả lại cho anh.”

Ánh mắt Phương Chấn Đông lạnh lẽo, phun mấy chữ qua kẽ răng:

“Em dám trả tiền anh xem?”

Thỏ nóng nảy còn cắn người huống chi bản chất Hàn Dẫn Tố vốn là cố chấp. Có áp bức thì có phản kháng, kẻ yếu bị bắt nạt thì cũng phải có ranh giới cuối cùng. Cho nên Phương Chấn Đông nói những lời này rõ ràng đã đụng đến ranh giới của cô.

Hàn Dẫn Tố ngửa cổ lên:

“Em cứ trả đấy, bà ngoại em chẳng liên quan gì tới anh hết, tiền của anh, em….” ”

Nói còn chưa dứt lời, liền bị Phương Chấn Đông tóm lấy vai xách lên, cô còn chưa biết chuyện gì đã bị anh ôm chặt vào ngực.

Giữa răng môi phút chốc đã tràn đầy mùi vị cường ngạnh của anh. Phương Chấn Đông cảm thấy mình nhịn đủ rồi, bộ dạng cô gái nhỏ giận dỗi với anh quá mê người làm những gì anh cố nhịn từ sáng sớm trong nháy mắt xông lên vượt qua giới hạn, không thể nuốt vào bụng thì trước hết phải nếm trước cho đỡ thèm.

Nhưng mới chạm vào miệng cô thì đã không còn nhịn nổi nữa, anh đem cô hôn cho đến khi cô thở hồng hộc, cả người nhũn ra và nóng lên. Nhưng vẫn chưa đủ, anh buông môi cô ra rồi dọc theo cái cổ tuyệt đẹp gặm cắn, không thể khống chế nổi, cô rên khẽ mấy tiếng:

“A! Đau!”

Nghe được cô kêu đau anh mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không chịu buông cô ra, vẫn đem cô ôm chặt trong lòng mình để cho thân thể cô dán chặt vào cơ thể mình.

Hàn Dẫn Tố thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị đốt cháy. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được thứ dán vào bụng mình đã lớn lên và cứng rắn như đang chờ tiến công.

Cô cảm thấy eo mỏi như muốn đứt ra, người đàn ông này…..

Phương Chấn Đông hình như đã tìm được cách trừng phạt cô gái nhỏ này, trong lòng quyết định về sau chỉ cần cô dám chọc giận mình sẽ đem cô hôn đến không còn hơi sức mà mở miệng nữa.

Hàn Dẫn Tố thở gấp căm tức, nắm đấm nhỏ hung hăng đánh mấy cái vào lồng ngực Phương Chấn Đông nhưng người chịu khổ lại là cô. Lồng ngực anh cứng như đá tay cô ngược lại đau muốn chết.

“Phương Chấn Đông, anh buông em ra, anh là quân nhân, đây là giở trò lưu manh biết không hả?”

Thể lực thì đang ở thế yếu nên Hàn Dẫn Tố chỉ có thể đả động đến lương tri của anh. Đáng tiếc cô đã quên đối tượng là Phương Chấn Đông, chiêu này căn bản không dùng được. Lại nói đêm qua cô đã bị lưu manh ăn sạch sành sanh giờ nhắc lại há chẳng phải là buồn cười?

Phương Chấn Đông nắm chặt bàn tay cô tránh cho cô khỏi lộn xộn, nhíu mày nhìn cô:

“Giở trò lưu manh? Cùng vợ mình thân thiết mà gọi là lưu manh à?”

“Ai là vợ anh?”

Hàn Dẫn Tố hầm hừ liếc anh một cái.

Đôi mày rậm anh nhíu nhíu rồi nghiêm túc nhìn cô:

“Chúng ta đã lên giường thì em là vợ anh, ai dám bảo không phải?”

“Phương Chấn Đông!”

Hàn Dẫn Tố hét lên:

“Em vừa li hôn, không muốn lại kết hôn nhanh như vậy, anh hiểu chưa? Lên giường không có nghĩa là kết hôn, hai chuyện này hoàn toàn không liên quan đến nhau.”

Phương Chấn Đông âm tình bất định nhìn cô:

“Đối với anh mà nói đó chính là một, lên giường thì nhất định phải kết hôn, không có thương lượng gì hết.”

Nhưng nhìn cô gái nhỏ trong ngực đang sắp tức điên, anh hơi trầm ngâm mấy giây rồi nói với giọng mềm mỏng:

“Anh không phải là chồng trước của em, anh sẽ đối xử tốt với em, em yên tâm.”

Hàn Dẫn Tố cảm giác mình quả thật ông nói gà bà nói vịt, cô đã sớm biết cùng nói đạo lý với Phương Chấn Đông là điều không thể. Cô cắn răng một cái cố chấp mở miệng:

“Dù sao hiện tại em không muốn kết hôn.”

Nói xong liền cúi đầu không dám nhìn Phương Chấn Đông, Phương Chấn Đông hiển nhiên không cho phép cô có chút trốn tránh nào nắm lấy cằm nhỏ nâng lên:

“Thế khi nào em muốn kết hôn? Ngày hôm qua chúng ta không ngừa thai, có lẽ…..”

Lời anh chưa dứt đã bị cô cắt đứt:

“Không có “có lẽ”, Phương Chấn Đông, ngày hôm qua không thể nào có được.”

Thanh âm có chút bén nhọn pha chút đau đớn khiến Phương Chấn Đông sửng sốt. Bén nhọn thì không nói làm gì nhưng nhìn ánh mắt bi thống của cô khiến trái tim sắt đá của anh cũng phải mềm nhũn.

Buông lỏng ra nhưng vẫn ôm cô vào ngực, rất nhẹ nhàng mà vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói nhẹ đi nhưng giọng điệu vẫn không tự chủ mà ra lệnh:

“Anh cho em hai tháng, hai tháng sau chúng ta đi đăng ký, không được phản đối!”

Hàn Dẫn