Duck hunt
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324520

Bình chọn: 7.00/10/452 lượt.

sống cùng nhau. Mà để cô đồng ý trước tiên phải thay đổi vài thứ đã.

Mà đi theo sống cùng anh đứng ở góc độ nào đó thì đó là lựa chọn thỏa đáng nhất. Nhưng phải cẩn thận thương lượng với cô gái nhỏ kia một chút. Đừng nhìn bộ dáng nhu nhược kia mà tưởng dễ bắt nạt. Cô vô cùng quật cường, tính khí nổi lên chắc anh cũng khó mà gánh nổi. Đừng cứ nhìn cái mặt đen của anh mà nghĩ, chỉ cần nhìn thấy cô chau mày thôi là anh đã thấy khổ sở như moi cả trái tim của anh ra vậy.

Phương Chấn Đông chậm rãi phun khói trong miệng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng đêm âm trầm không thể nhìn xa được. Không biết bây giờ cô đang làm gì, có phải cũng đang như anh cũng đang vạch ra kế hoạch cho tương lai họ? Mới xa cách không bao lâu anh lại bắt đầu nhớ cô rồi.

Dĩ nhiên Phương Chấn Đông không biết lúc này Hàn Dẫn Tố chẳng còn hơi sức đâu mà nhớ anh khi phải đối diện với những vị khách không mời mà tới.

Cô ăn tối xong cũng không lên ngủ ngay mà nhớ tới cảnh trong giấc mơ đêm qua cảm hứng chợt dâng trào. Cô bắt tay vào vẽ tranh, con đường lát đá xanh trong mơ, đầu phố nhỏ, thuyền nhỏ, còn những cây liễu hai bên bờ sông cùng với hình ảnh mẹ trên cầu. Cô nhớ ra tất cả và vẽ lên.

Đáng tiếc vẽ không bao lâu thì bị tiếng chuông cửa cắt đứt luồng cảm xúc, cô nhìn lên đồng hồ treo tường, đã chín rưỡi tối rồi thì có thể là ai nhỉ? Cô nhìn qua màn hình thấy cha cô cùng mẹ kế đang đứng ở bên ngoài.

“Tiểu Tố, là cha.”

Hàn Dẫn Tố cắn cắn môi rồi quyết định mở cửa, dù sao thì người kia nói thế nào cũng là cha cô là người trước kia đã từng yêu thương cô. Bảo cô xem như người dưng quả thật cô không thể làm được.

Triệu Hồng cùng Hàn Thanh Sơn tới là để tham gia hôn lễ của Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ, đã tới từ ngày hôm qua. Hàn Dĩnh sắp xếp cho hai người ở khách sạn không xa nơi tổ chức hôn lễ. Hai ngày sau sẽ là hôn lễ của Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ.

Tận đáy lòng mà nói, Hàn Thanh Sơn quả thật không muốn quấy rầy Tiểu Tố nhưng cũng không phải lý do Triệu Hồng khích ông đi mà thật ra ông cũng muốn xem cuộc sống của con gái thế nào nên tới.

Triệu Hồng là người đàn bà lòng dạ vô cùng hẹp hòi, lúc gả cho Hàn Thanh Sơn, sắc mặt Hàn Dẫn Tố đối với bà không tốt rồi. Mặc dù nha đầu này không nói gì nhưng đôi mắt kia vẫn luôn lộ ra vẻ bài xích và lạnh lùng.

Triệu Hồng biết mẹ ruột Hàn Dẫn Tố là người phụ nữ xinh đẹp nhã nhặn và lịch sự. Mặc dù Triệu Hồng biết mình có chút nhan sắc nhưng so với mẹ Hàn Dẫn Tố thì không cùng một cấp bậc. Giống như Hàn Dẫn Tố và Hàn Dĩnh, đó là loại khác biệt từ trong xương tủy, rất khó mà thay đổi cho nên mẹ con bà ta càng ngày càng để ý và ghen tỵ.

Bà quyết định đến đây chỉ muốn xem trò hay, xem thử Hàn Dẫn Tố thảm đến mức nào và thuận tiện đem thiệp cưới của Hàn Dĩnh đến. Bà muốn xem nha đầu Hàn Dẫn Tố này có còn thanh cao kiêu ngạo được nữa không.

Nhưng từ lúc vào tiểu khu này, chút đắc ý này của Triệu Hồng có chút cứng nhắc trên mặt. Tiểu khu này so với nơi ở của Hàn Dĩnh và Trịnh Vĩ thật hơn cả về mọi mặt. Không đâu xa cứ nhìn những chiếc xe hơi sáng loáng dựng trước tiểu khu cũng đã thấy cao cấp hơn không ít so với xe của Trịnh Vĩ. Đến khi vào trong nhà Hàn Dẫn Tố thì bao nhiêu đắc ý và chế giễu đã biến thành ghen tỵ và hoài nghi.

Cũng không quan tâm Hàn Thanh Sơn dùng sức kéo bà vào, ánh mắt bà cứ nhìn đánh giá xung quanh. Sắc mặt Hàn Dẫn Tố vẫn lạnh băng như vậy, đối với mẹ kế này bản năng của cô luôn bài xích và chán ghét không muốn đôi co với bà ta.

Thật ra thì Hàn Dẫn Tố một chút cũng không thể hiểu nổi, lấy một người phụ nữ sâu sắc như mẹ rồi mà sau đó cha lại cưới người đàn bà nông cạn và tục tằng như Triệu Hồng. Rồi cô chợt nghĩ đến Trịnh Vĩ và không khỏi cười khổ. Có lẽ là đàn ông và phụ nữ khác nhau.

Hàn Thanh Sơn có chút lúng túng:

“À, Tiểu Tố, cha mẹ đến là muốn thăm con một chút chứ không có ý gì khác.”

Triệu Hồng rốt cuộc quan sát đủ rồi, ngồi ở trên ghế sofa, dùng giọng nói oang oang bén nhọn thăm dò:

“Cô ở đây cũng khá là đầy đủ, chắc là đắt nhỉ?”

Hàn Dẫn Tố bưng hai ly trà tới đặt trên bàn trà, cô không ngồi mà đứng một bên nhìn hai người:

“Tôi thuê.”

“À! Một mình cô thuê nhà lớn như vậy không phải là quá lãng phí sao? Thật là tiếc nha!”

Hàn Thanh Sơn dùng sức kéo Triệu Hồng, sắc mặt có chút đỏ bừng thâp giọng quát:

“Bà tạm thời đừng nói vài lời vô dụng đi!”

Triệu Hồng hậm hực câm miệng, ánh mắt lóe lên bắt đầu quan sát Hàn Dẫn Tố. Cô mặc một bộ quần áo hưu nhàn ở nhà, vóc người yểu điệu, da trắng nõn, mái tóc dài đen bóng buông xuống. Mặc dù có hơi gầy nhưng vẫn xinh đẹp hoàn toàn không thê thảm như trong tưởng tượng của Triệu Hồng. Hơn nữa gò má cô còn hơi ửng hồng, xem ra rất sáng sủa tuyệt đối không phải là người đang sa sút.

Đây là dáng vẻ một người bị chồng vứt bỏ sao? Triệu Hồng vô cùng thất vọng. Đồng thời ánh mắt Hàn Thanh Sơn cũng đang nhìn con gái mà không khỏi sững sờ. Ông đã bao lâu rồi không gặp con gái? Chắc cũng vài năm rồi.

Cô không về nhà, cho dù có về cũng không về nhà, không ngờ cô càng ngày càng giống vợ trước, cũng ngũ quan xinh đẹp như vậy, con ngươi sáng rạng r