
yêu người khác. . . . . . Ngươi làm sao mà chịu nổi đây?
Cố ý đè xuống sự thông tuệ trong mắt. . . . . .
Đi theo nàng, nhắm mắt theo đuôi. . . . . .
Đánh cờ. . . . . .
Đi học. . . . . .
Huyền, ngươi vì nàng, mà tự bẻ gãy cánh. . . . . .
Chịu tù đày trong vùng đất Thanh cung nho nhỏ này. . . . . .
Là bởi vì thích nhìn thấy lo lắng chợt lóe lên trong mắt nàng sao?
Là bởi vì rốt cuộc phát hiện trên vết thương cũ ngươi gây cho nàng sao?
Nhưng vô luận là lý do gì. . . . . .
Ta đều không thể tin được, ngươi sẽ thả nàng đi. . . . . .
Bên ngoài tường thành. . . . . . Cái ôm tan nát cõi lòng đó. . . . . .
An An, nữ nhân ngốc này. . . . . .
Ngươi biết ngươi đã bỏ cái gì không?
Ngươi từ bỏ một nam nhân nguyện ý vì ngươi rơi vào địa ngục. . . . . .
Ngươi từ bỏ một người si tình không thay đổi chờ ngươi suốt tam sinh tam thế. . . . . .
Huyền nói, mấy kiếp kham khổ tu luyện, cũng là vì kiếp này trong hồng trần gặp nàng. . . . . . Chỉ tiếc. . . . . . Vẫn không được. . . . . . Có phải tu luyện chưa đủ hay không. . . . . . Có phải tình yêu của Huyền dành cho An An chưa đủ thành kính hay không. . . . . .
Nữ nhân. . . . . . Ngươi thật sự rất ngu ngốc. . . . . . Ngươi đem vật trân quý nhất trên đời, hung hăng đánh nát. . . . . .
Huyền nói. . . . . . Không phải thật sự muốn buông tay. . . . . .
Huyền nói. . . . . .Nếu An An có khó khăn. . . . . . Cho dù chân trời góc biển. . . . . . Hắn cũng sẽ đi cứu nàng. . . . . .
Huyền nói. . . . . . Hắn không tin tình yêu của Lý Uẩn Đình. . . . . . Có thể vượt qua chờ đợi suốt tam sinh tam thế của hắn . . . . .
Huyền nói. . . . . . An An của ta. . . . . . Muốn tự do. . . . . .
Huyền nói. . . . . . Tam sinh tam thế trước, hắn đã biết, mình yêu một nữ tử như gió không bao giờ bắt được. . . . . .
Huyền nói. . . . . . chung quy có một ngày An An sẽ hiểu. . . . . . Hắn sẽ chờ.
Chương 17: Mạc Ly
Lục âm sinh trú tĩnh, cô hoa biểu xuân dư.
(*Na ná thì là: Bóng râm làm ban ngày tĩnh lặng, hoa một mình gọi mùa xuân đến)
Một người ngồi ở Tê Hạc lâu, bưng một ly trà thơm lên, che giấu nụ cười bên môi.
Không chỉ bất giác, đã là hạ chí rồi sao.
Dù sao thì giao thông của cổ đại này không phải rất tiện lợi.
Một đường trèo non lội suối. . . . . .
Thanh Long quốc, ta đã trở về ~!
Cha, nương, các người có nhớ An An không?
“Các ngươi biết không? Năm nay Thanh Long quốc không yên ổn, xảy ra hai chuyện lớn kinh thiên động địa đấy.”
Hán tử tráng niên đang uống rượu bên cạnh bàn, chính trực say rượu đến tai nóng.
“Hai chuyện lớn kia hả? Chúng ta hàng năm ở biên quan, tin tức không thông.”
Một đại hán râu quai nón khác lên tiếng phụ họa.
Lòng hiếu kỳ bị gợi lên. . . . . . Sẽ. . . . . . Sẽ liên quan tới hắn sao?
“Ha ha, nương tử của ta nói rồi, không nói quốc sự, không nói quốc sự, ha ha. . . . ..”
Hán tử đầu tiên đột nhiên lên tiếng không nói. . . . . .
Làm cứng lại mấy lỗ tai đang kéo dài hóng chuyện. . . . . .
Ta thở dài
Người này thật đúng là. . . . . . Thừa nước đục thả câu.
“Ta nói vị đại thúc này, ngươi hãy nói đi! Nói vui thôi, thỏi bạc này bản cô nương sẽ thưởng cho ngươi!”
“Bộp!” một tiếng, một thỏi bạc mười lượng cắm lên trên bàn hán tử kia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Đập vào mi mắt là một người như búp bê Barbie. . . . . .
La quần thủy phấn, ngọt ngào động lòng người, đôi mắt to đen lay láy, lóe lên ánh sáng lanh lợi~
Trên cổ tay một chuỗi chuông bạc kêu đinh đang, giống như giọng nói của nàng, thanh thúy dễ nghe.
Là bạc, đều khiến người động lòng. . . . . .
“Không biết cô nương muốn nghe đoạn nào?”
Tráng hán đột nhiên trở nên hết sức khách khí, cẩn thận dùng sức rút thỏi bạc ra, nhét vào trong ngực.
“Vậy ngươi cứ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn đi* ~~”
(*Hễ biết thì sẽ nói, hễ nói thì sẽ biết)
Nữ tử mặt mày như vẽ đột nhiên bước chân nhẹ nhàng, ngồi đối diện với ta. Ách. . . . . . Lại nói cái bàn này của ta, thật đúng là bên cạnh bàn của tráng hán kia. . . . . . Không trách được vị cô nương kia muốn ngồi nơi này. . . . . .
“Ta ngồi ở đây, tỷ tỷ không ngại chứ?” Nụ cười của nàng ta y hệt ánh mặt trời, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt.
Ta mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng uống trà trong tay một cái, ánh mắt chuyển sang tráng hán, không nói tiếng nào.
Tráng hán uống một hớp rượu, nói tiếp: “Chuyện lớn thứ nhất xảy ra ở Thanh Long chính là thủ phủ thiên hạ, Lý Uẩn Đình, nhảy xuống biển tự vẫn!”
Tay, vẫn là không thể nhận ra run rẩy một chút.
“Hắn là thủ phủ thiên hạ, muốn cái gì thì không phải dễ như trở bàn tay hay sao, tại sao nhảy xuống biển tự sát chứ?” Những người nghe bên cạnh không nhịn được lên tiếng.
“Chuyện này đã trở thành kỳ án đệ nhất thiên hạ, hoàng thượng cũng không biết, ta làm sao mà biết được? Chỉ là Lý Uẩn Đình vừa chết, tất cả cơ nghiệp hắn lập nên đều sụp đổ, lưu thông của ngân hàng tư nhân ở Thánh Ngưng quốc luôn luôn dựa vào Lý Uẩn Đình, giờ sợ rằng sắp loạn rồi. . . . . .”
“Không mới mẻ gì cả, sự kiện tiếp theo.”
Nữ tử bên cạnh ta cười cắt đứt cảm khái vô hạn của tráng hán. . . . . .
Ta tỉ mỉ quan sá