
i mà Lý Uẩn Đình nhảy xuống biển ngày đó. . . . . .
Không dám chuyển bước chân. . . . . .
Sợ đứng lệch một chút. . . . . . Lập tức sẽ không cảm thấy nhiệt độ trên người hắn nữa. . . . . .
Chứng kiến sự chân thật của lời nói người đời. . . . . . Cột tóc bạch ngọc, cẩm y màu lam, ngồi ở trên xe lăn. . . . . .
Đó là Lý Uẩn Đình của ta. . . . . Là Lý Uẩn Đình đã từng nói sẽ cho ta tự do. . . . . .
Sóng biển. . . . . . Đánh tới làm ướt góc váy. . . . . .
Biển xanh ơi. . . . . . Hắn có từng nói gì với mày không?
Hắn có nói, hắn còn nhớ tới An An hay không. . . . . .
Hắn có nói, hắn chưa chết. . . . . . Hắn chỉ là muốn lừa gạt nước mắt của An An hay không . . . . . .
Lý Uẩn Đình, chàng thắng rồi. . . . . . Chàng thành công rồi đấy. . . . . .
Lý Uẩn Đình, chàng trở lại đi. . . . . . Ở bên cạnh em là được rồi. . . . . .
Khóe mắt có lệ nhẹ nhàng nhỏ xuống. . . . . . Càng không thể vãn hồi. . . . . .
Đến tột cùng là khi nào thì yêu chàng chứ?
Đến tột cùng yêu cái gì ở chàng chứ. . . . . .
“Chỉ là không biết rốt cuộc An An cô nương không hiểu tình biết yêu, hay là căn bản là tâm như nước lặng?”
Nụ cười trêu tức. . . . . . Dễ dàng. . . . . . Phá vỡ lớp ngụy trang của ta. . . . . .
“Vậy ư? Đó là bởi vì hôm nay muốn quyết định một chuyện rất quan trọng thôi.”
Nụ cười thản nhiên. . . . . . Chỉ là khi đó ta lại không biết. . . . . . Lý Uẩn Đình. . . . . .Chàng lại một mực dùng tính mạng để bảo vệ An An. . . . . .
“Không vì trần tục bó buộc, không vì lời nói của người đời mà ảnh hưởng. Cho dù chông gai liên tiếp, lòng ta vẫn như xưa như cũ, Ngày ấy chàng lặp lại lời của ta, đột nhiên nhếch môi cười: “Người biết lòng ta, An An cũng vậy chứ?”
. . . . . . Tha thứ cho em. . . . . . Giễu cợt cười một tiếng. . . . . . Không biết cảm động. . . . . . Tha thứ cho em tự mua dây buộc mình. . . . . . Không chịu đối mặt. . . . . .
“An An, đến tột cùng ngươi muốn cái gì?”
Ánh mắt sáng rực. . . . . . Bên môi chàng nôn ra máu. . . . . . Lúc đó đã ăn sâu vào trái tim em. . . . . . Khiến nhớ nhung cũng biến thành nỗi đau không dám chạm tới. . . . . .
Hàn đăng vô diễm, tệ cầu vô ôn, tổng thị bát lộng quang cảnh; thân như cảo mộc, tâm tự tử hôi, bất miễn đọa tại ngoan không. . . . . .
(Đèn nghèo không ngọn lửa, áo rách không sưởi ấm, quang cảnh chơi cờ vẫn còn đó, thân như cây khô, tâm giống như tro tàn, không tránh được rơi xuống không gian cố chấp)
Chương 21: Cái nhìn của Ngọc Lạc (2)
Mạc Ly tỷ tỷ đứng ở trước Thương Hải đã suốt một ngày rồi. . . . . .
Mặc cho
Gió biển thổi rối tóc của nàng. . . . . .
Nước biển đánh tới làm ướt la quần của nàng. . . . . .
Ta không hiểu, thật sự không hiểu, rốt cuộc là tình yêu khắc cốt ghi tâm đến nhường nào. . . . . .
Đáng giá để một nữ tử xinh đẹp như thế đau thương thần trí đây. . . . . .
Giống như ta đối với Trạm Hằng ư. . . . . .
Độc nhất vô nhị. . . . . .
Không cầu gì khác. . . . . .
Lúc mới gặp nàng là lúc nàng đang ngồi ở bên cửa sổ, một thân la quần màu vàng nhạt, tóc dài búi lỏng, khoảnh khắc nàng ngẩng đầu lên, khiến ta lần đầu tiên tin rằng, trên đời này thật sự có một nữ tử như thụy liên*. . . . . .
(*Thụy liên: Hoa súng)
Không liên quan đến ngũ quan xinh xắn của nàng. . . . . . Không liên quan đến một thân nàng mộc mạc, không dính son phấn. . . . . .
Mà bởi vì đôi mắt quá sâu thẳm tĩnh mịch kia. . . . . .
Bởi vì bờ môi có nụ cười lười nhác tùy ý đó. . . . . .
Thì ra là kiều diễm và yên tĩnh lại có thể cùng tồn tại như thế. . . . . . Mị hoặc . . . . . .
Đột nhiên
Lòng riêng nổi lên
Muốn mang nàng đi gặp ca ca. . . . . .
Người ca ca nhìn như lạnh lẽo kia. . . . . .
Kể từ chuyện của Di tỷ tỷ về sau. . . . . .
Đã không còn động tâm vì nữ nhân nào nữa. . . . . .
Gặp dịp thì chơi, mưa móc cùng hưởng. . . . . .
Ca ca của ta đau khổ như vậy. . . . . .
Tại sao lại không có ai sưởi ấm huynh ấy đây. . . . . .
Mặc dù ta biết rõ. . . . . .
Một người hoàn mỹ như Di tỷ tỷ. . . . . .
Sợ rằng chẳng tìm ra người thứ hai như vậy ở trên đời này . . . . .
Nhưng giờ phút nhìn thấy nụ cười như gió thoảng mây bay của nàng ấy. . . . . .
Ta lại tin chắc
Nữ tử như thế. . . . . .
Nhất định sẽ làm ca ca rung động. . . . . .
Còn nhớ rõ. . . . . .
Sáng sớm hôm đó. . . . . .
Ta kích động mang cầm đi tìm nàng. . . . . .
Trong mắt nàng là sự đau lòng không thể nhìn thấy rõ. . . . . .
Nàng nói, nàng sẽ không khảy đàn. . . . . .
Nàng vuốt ve bông tai màu xanh dương trên tai . . . . . . Buồn bã như mất đi thứ gì đó. . . . . .
Mạc Ly tỷ tỷ. . . . . .
Nam tử tỷ yêu. . . . . . Đáng để tỷ nâng niu cây cầm đến thế sao. . . . . .
Khúc đàn của hắn lại đả động lòng của tỷ. . . . . .
Mà ta đúng là không nghĩ ra được, lý do như thế nào, mới có thể khiến cho một nam tử rời khỏi Mạc Ly tỷ tỷ người. . . . . .
Giờ phút này, nhìn Mạc Ly tỷ tỷ rơi lệ bên biển xanh. . . . . .
Ta nghĩ ta đột nhiên hiểu ra. . . . . .
Sợ là. . . . . .
Sợ là. . . . . . Sinh tử cách xa nhau. . . . . .
Mạc Ly tỷ tỷ. . . . . .
Nếu. . . . . . Nếu là. . . . . . Mối tình kia đã vùi vào trong biển cả. . .