uynh. . . . . . Vẫn cứ thay đổi. . . . . .
“Hằng ca ca, thích Đình tỷ tỷ không?” Đột nhiên lên tiếng, nếu ta và Hằng ca ca đã kết thúc, tỷ tỷ của ta có quyền có được hạnh phúc mà tỷ luôn đợi chờ.
“An An, huynh. . . . . .” Hằng ca ca đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt rối loạn. . . . . .
“Hai năm qua, Đình tỷ tỷ vẫn bồi ở bên cạnh huynh đúng không? Không xa không rời.” Ta lớn mật nói ra suy đoán trong lòng.
“Ừh” Trong mắt Hằng ca ca có giãy dụa. . . . . . Đúng là như thế. . . . . . Mặc dù Hằng ca ca như vậy. . . . . . Đối mặt với một nữ tử luôn yên lặng trả giá vì hắn. . . . . . Cũng không cách nào có thể thoải mái được.
Nhưng biến thái Lý sẽ không. . . . . . Tâm linh kiên cường tự tin như thế . . . . Tính tình như bước tường bảo vệ trần thế. . . . . . An An. . . . . . Nhất định là duy nhất của hắn đấy. . . . . .
“Hằng ca ca, hai năm qua thời điểm huynh khổ sở nhất, An An chưa bao giờ bồi ở bên cạnh huynh bất kỳ một giây, một phút nào, nhưng Đình tỷ tỷ thì sao, bỏ qua sự rụt rè của nữ nhân, không để ý lời đồn đãi của thế tục, thậm chí không để ý trong lòng huynh yêu người khác, vẫn không xa không rời làm bạn ở bên cạnh huynh . . . . .” Nhìn vào đôi mắt không còn bình tĩnh kia, ta nói tiếp, “Hằng ca ca, An An không xứng có được tình yêu của huynh. . . . . . Đình tỷ tỷ mới là nữ tử đáng giá để huynh yêu cả đời. . . . . . Đừng nên bỏ qua.”
“Ta sợ mình sẽ không yêu thêm được nữa.” Không biết qua bao lâu, Hằng ca ca khổ sở mở miệng.
Ta sợ mình sẽ không yêu thêm được nữa. . . . . . Khổ não như thế cũng dám làm Hằng ca ca cảm thấy khó khăn đấy. . . . . .
Chẳng bao lâu sau. . . . . . Ta cũng mỗi ngày mua dây buộc mình. . . . . . Không dám yêu lần nữa. . . . . . Nhưng cuối cùng lại yêu . . . . . . Nhưng lại là gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt mất rồi. . . . . .
“Muội có thể, Hằng ca ca nhất định cũng có thể.” Nhìn Thương Hải, ta đột nhiên cười to lên. . . . . . Trong tiếng cười có cả nước mắt. . . . .
Hôm đó. . . . . . Ta cầm Hoài mộc trâm đặt vào trong tay hắn
Nói rằng, Hằng ca ca, làm ca ca của muội cả đời có được hay không?
Hôm đó. . . . . . Ánh mắt hắn mê ly. . . . . .
Nói rằng, hắn hi vọng thật nhiều rằng người rơi vào Thương Hải chính là hắn. . . . . .
Như vậy có phải có thể, có được tình yêu cả đời của An An hay không. . . . . .
Hôm đó. . . . . . Hắn không nhận lấy Hoài mộc trâm. . . . . .
Mất hồn thì thầm, “Là ta không xứng. . . . . . Không xứng. . . . . . Biết rõ An An chỉ chấp nhận tình yêu thuần khiết. . . . . . Nhưng lại vẫn để mặc cho mình trầm mê trong sự chiếu cố của Đình Đình. . . . . .”
Hôm đó. . . . . . Ta đau lòng ôm hắn vào ngực. . . . . .
Trấn an hắn, “Muội hiểu mà, muội hiểu rõ, cô đơn như thế sẽ thay đổi rất nhiều thứ. . . . . .”
Hằng ca ca là một người như vậy, bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm lại yếu đuối. . . . . .
Hằng ca ca, song thân đều mất khiến huynh thống khổ và tịch mịch. . . . . . Là Đình tỷ tỷ bổ sung vào đó . . . . . . Người mà lòng huynh lệ thuộc. . . . . . Là Đình tỷ tỷ. . . . . . Chư không phải là An An.
Ngẩng đầu. . . . . .
Liếc thấy trong gió biển có bóng dáng màu tím phiêu diêu.
Trong tiếng cười có lệ. . . . . .
Dùng khẩu hình môi không tiếng động nói, Đình tỷ tỷ, Trạm Hằng chỉ là của một mình tỷ.
Bóng dáng màu tím khẽ run. . . . . .
Kết cục như vậy. . . . . . Đối với chúng ta ba mà nói. . . . . .
Đều là giải thoát rất tốt . . . . . .
Chương 23: Quyền Lực Cùng Tình Yêu
Sáng sớm ngày thứ hai.
Vừa vào lều lớn, liền cảm nhận được không khí nặng nề. Nhìn thấy Hằng ca ca cùng Mộ Phi Hàm cau mày, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
Nhớ tới lời tiên đoán thiên hạ sẽ đại loạn của Thanh nhi, chiến tranh, sắp đến rồi sao?
“Hoài quốc đã đổi chủ, lần này phía trên bờ biển rục rịch muốn ngóc đầu dậy, thế tới hung hiểm, xác thực không thể không đề phòng.” Cao phu tử vuốt vuốt râu nói. Ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
“Từ trước đến giờ tam quốc đều luôn bình an vô sự, nhưng tiên hiền từng nói qua, cứ năm trăm ở Đại lục, thiên hạ sẽ đại loạn, nhưng chuyện này có thật không?”
Hằng ca ca nhìn Mộ Phi Hàm, giọng nói cung kính.
“Sách sử có ghi, chuyện này là có thật.” Mộ Phi Hàm để bút xuống, xoa xoa huyệt thái dương, chuyển sang Cao phu tử hỏi: “Người kia, có thể tìm được sao?”
Cao phu tử chậm rãi lắc đầu một cái, “Những năm gần đây, Hoàng thất Tam quốc không biết hao phí bao nhiêu tâm lực, cũng không có một người nào có thể tìm được chỗ ở của người kia, ngay cả người được công nhận có linh lực mạnh nhất trên đời – Mộ Dung Huyễn, cũng là nói mình không thể ra sức. Aizzzz. . . . . . Lão phu vô năng.”
“Tiên sinh là nhân tài trụ cột của Thanh Long quốc, đừng tự trách mình. Huống chi đến tột cùng là người loạn thế hay là người cứu thế còn chưa biết được, sách sử kể lại, không nhất định là đúng.” Mộ Phi Hàm liếc qua thấy đầu Cao phu tử toàn tóc bạc, lại lên tiếng an ủi.
“Nhưng. . . . . . Mắt thấy kiếp nạn sắp đến gần, Quốc chủ mới của Hoài quốc lòng lang dạ thú, xu hướng khơi mào chiến tranh đầu tiên, ngộ nhỡ để cho hắn tìm được Thiên Mệnh chi nhân trước,