
hông biết bây giờ người ta nói gì sao? Con chỉ cần lên mạng, nào là đồ đàn bà tiện nhân, nào là kẻ nói dối, muốn có lời khó nghe thế nào thì có lời khó nghe thế ấy. Bố nói cho con biết, nếu con muốn bố chấp nhận con dâu như thế, thì bố thà không có đứa con trai như con.”
Bố anh nói ng một tràng liền cúp máy, anh nắm chặt điện thoại, trong lòng đau như dao cắt. Cơn bão táp ngày mai sẽ như thế nào? Chắc còn dữ dội hơn vụ clip đen, hẳn các báo lớn và truyền hình đều sẽ đưa tin. Anh nhắn tin cho cô: “An Dao, anh rất nhớ em.”
Anh giữ chặt tình yêu với An Dao, chỉ mong cô có thể gắng gượng được.
Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ đêm, An Dao đọc tin nhắn của Lăng Bách, rất ngắn gọn nhưng khiến cô xúc động. Tin tức giải trí vẫn đang phát lại trên ti vi, cô lặng yên xem, cô biết hôm nay Đường Khải đã công bố ảnh riêng tư của cô.
Lần này người ta bình luận về cô còn cay độc hơn đợt clip đen.
Hôm nay bố đến thăm cô, cô vốn đã cảm thấy không bình thường bởi vì nhiều năm qua bố không chịu đi ra khỏi thị trấn, chỉ ngày ngày quanh quẩn ở trong nhà.
Điện thoại tiếp tục đổ chuông, dãy số trên màn hình giống như gai đâm vào mắt cô. Cô đã từng xóa dãy số này rồi lại lưu vào, cứ xóa đi rồi lưu lại như thế chỉ vì không nỡ. Cuối cùng, giây phút cô quyết định xóa số điện thoại cũng là lúc cô cảm thấy trái tim mình đã chết.
Suốt một tiếng đồng hồ số điện thoại của Donna trên màn hình cứ ngừng rồi lại hiện. Cô không tắt máy, muốn xem xem Donna kiên trì gọi đến bao giờ.
Lại hơn hai mươi phút nữa trôi qua, điện thoại cuối cùng không đổ chuông nữa, nhưng chuông cửa lại vang lên. Cô chạy ra mở, bên ngoài là Donna.
Donna thiếu ngủ nên hai mắt thâm quầng. Trái tim An Dao thắt lại nhưng vẫn lạnh lùng hỏi: “Chị đến làm gì? Đến xem tôi tự sát chưa à? Xin lỗi, cho dù người khác chết hết rồi thì tôi phải nghĩ cách để tiếp tục sống.”
Donna im lặng nhìn cô, không nói gì.
An Dao bấu mạnh vào khung cửa, những ngón tay vì bấu chặt vào cửa sắt lạnh nên móng tay bị gẫy hết. Ai cũng nói mười đầu ngón tay liền với tim, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Donna im lặng một hồi rồi hạ giọng nói: “Xin lỗi.”
Lại là hai tiếng đó, cô thực sự rất ghét hai tiếng đó. Cô định đóng cửa nhưng Donna tiến lên mấy bước giữ chặt cánh cửa lại, khóe miệng run run: “An Dao.”
Co gườm gườm nhìn Donna, sẵng giọng quát: “Làm gì thế? Rốt cuộc chị muốn làm gì? Chị ép tôi đến thế này rồi vẫn chưa đủ sao? Có phải chị muốn tôi chết thì mới dừng tay?”
“Không phải tôi để lộ ảnh ra ngoài, những tấm ảnh đó đều do Trần Tuyết San đưa cho Đường Khải, không liên quan đến tôi.”
“Trần Tuyết San?” An Dao cười nhạt: “Donna, tôi xin chị nên tìm một cái cớ hay hơn, cái cớ này tồi quá. Chị dựa vào cái gì mà cứ xảy ra chuyện là đổ cho người khác? Chị dựa vào cái gì mà nói Trần Tuyết San đưa ảnh cho Đường Khải? Cô ấy có lí do gì mà đưa cho Đường Khải ảnh riêng tư của tôi?”
Donna không trả lời được, chị không biết làm cách nào để giải thích rõ ràng với An Dao.
An Dao chau mày lạnh lẽo, dùng những từ ngữ nặng nề: “Không trả lời được hả? Hay là không biết phải bịa thế nào? Donna, có cần tôi cho chị một lí do không? Chị và Đường Khải là tình nhân, phải không? Là trâu già gặm cỏ non, học đòi quản lí khác chơi đùa với ngôi sao nam? Chị bẩn thỉu tới mức khiến tôi buồn nôn.”
Nghe những lời độc địa này, Donna không hề tức giận mà bình tĩnh đón nhận tất cả. Bởi vì chị thực sự đã sai, cho dù An Dao mắng thế nào cũng được, Donna chỉ muốn cố gắng bù đắp cho cô.
Người trước mặt không có phản ứng gì, An Dao tưởng rằng chí ít Donna cũng phải tức giận, sẽ bừng bừng lửa giận mà nói với cô mình và Đường Khải chẳng có quan hệ gì. Thực tế chứng minh cô một lần nữa lại đánh giá cao Donna.
An Dao thất vọng tới cực điểm: “Ngay cả giải thích cũng không dám sao?”
Donna xót xa lắc đầu: “Quả thực tôi rất bẩn thỉu. Có điều An Dao à, cho dù cô có tin hay không, nhưng quan hệ giữa tôi và Đường Khải không như cô nghĩ đâu.”
“Vậy là quan hệ gì?”
“An Dao, việc đã đến nước này thì cho dù tôi có nói gì cũng không thể bù đắp được những tổn thương tôi đã gây ra cho cô. Sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi tưởng cùng lắm cô chỉ chịu đau khổ một thời gian ngắn thôi, nhưng không ngờ Đường Khải hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô. Nhưng xin cô hãy tin tôi, cơn bão clip đen sẽ mau chóng qua đi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách kết thúc mọi chuyện.”
Kết thúc mọi chuyện? Nói sao mà dễ thế.
Clip là giả, cô luôn tưởng rằng thứ gì giả dối thì sẽ có lỗ hổng. Nhưng thông báo giải thưởng đã đăng mà không có bất cứ ai liên hệ với cô, chẳng có ai có thể tìm được chân tướng. Bây giờ ngày ngày báo chí đăng tin tức bôi đen cô, tất cả mọi người đều đàm tiếu về cô. Thậm chí cô không biết ngày mai mình còn sức mà chống đỡ không?
Có thể kết cục của cô là học theo Nguyễn Linh Ngọc[*'> người người đàm tiếu, nhảy lầu là ng. Nhưng cho dù cô chết, thì cả đời này cũng không rửa sạch được vết nhơ, huống hồ tự sát chỉ khiến người thân đau buồn, kẻ thù sung sướng. Cho dù cô bị tất cả mọi người đạp xuống dưới chân, cô cũng phải tìm