
iếc cằm nhỏ nhắn lên.
– Tôi muốn gì à? Tất nhiên là trả thù rồi.
– Trả thù? Tôi có thù gì với cô? Chẳng phải từ đầu tới cuối chỉ có mình cô hết lần này đến lần khác muốn hại tôi sao? Tôi còn chưa có làm gì cô.
– Đúng! Không sai. Là tôi luôn tìm cách trừ khử cô. Có phải cô cảm thấy bản thân mình quá nhiều lần dính vào mấy vụ tai nạn xe?
– Là cô bày trò?
– Ha ha! Cũng thông minh đấy!
– Tại sao cô lại thù hận tôi đến mức đó. Cô thực sự muốn giết tôi sao?
– Phải! Thực sự muốn giết cô.
– Vì sao? Tôi đã làm gì?
– Cô chẳng làm gì cả. – Hà Yên hơi dùng sức, bóp mạnh cằm nó, trong đôi mắt ánh lên tia căm giận. – Nhưng người yêu cô thì có đấy.
– Người yêu tôi?
– À không, chính xác hơn là người yêu cũ mới phải. – Hà Yên cười lạnh, thả tay ra, trở về chiếc ghế phía bên kia. – Là tên Trần Vũ Kiệt đó.
– Kiệt sao? – Nó khẽ nhíu mày. – Anh ấy… đã làm gì?
– Còn hỏi tôi sao? Không lẽ cô không biết? Được, nếu vậy tôi sẽ hảo tâm nói cho cô biết.
Ngừng một lát, Hà Yên chậm rãi nói tiếp.
– Cô còn nhớ lần trước, cậu ta bắt tôi tới, trả thù cho cô?
Nó gật nhẹ đầu.
– Hôm đó cậu ta để lại trên gương mặt tôi một vết sẹo, tôi không thể xóa bỏ nó hoàn toàn. Biết vì sao không? Vì cậu ta ngăn cản tôi. Cậu ta dùng thế lực của mình khiến tôi sống không có đất dung thân. Ha, cậu ta cũng thật tốt với cô đấy nhỉ. Gia đình tôi phá sản cũng vì cậu ta.
Nó ngạc nhiên. Chưa từng nghe Kiệt nói gì về chuyện này. Nó tưởng rằng cậu đã bỏ qua cho hà Yên, không truy cứu nữa, không ngờ…
– Cậu ta tạo ra một cái bẫy, khiến cha tôi dành hết tiền đầu tư vào hạng mục đó. Cuối cùng… cái ông thu lại được, chỉ là một món nợ khổng lồ, khiến công ti của cha tôi phá sản. Còn mẹ tôi, bà bị đuổi khỏi trường không rõ nguyên do. Nếu không phải là cậu ta thì còn có ai có thể làm chuyện này? Thế lực của gia đình cậu ta trong thế giới ngầm vô cùng hùng mạnh, tôi thực sự đấu không lại. – Hà Yên đột nhiên nở một nụ cười xảo quyệt. – Nhưng… dùng cô đối phó với cậu ta cũng không tồi.
Nó im lặng. Trong lòng cũng hiểu phần nào kế hoạch của Hà Yên. Cô ả cười lạnh một tiếng, thoải mái tựa đầu vào thành ghế.
– Hủy hoại người con gái cậu ta yêu, không biết cậu ta sẽ thế nào nhỉ? Như vậy có lẽ… sẽ còn đau khổ hơn là chính cậu ta bị hủy hoại.
Đôi môi Hà Yên nhếch lên. Đắng sau lưng cô ả như mọc lên một đôi cánh đen của ác quỷ. Nó im lặng, nhắm mắt. Nó biết,lần này rơi vào tay Hà Yên, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
* * *
Lúc này, ở nhà nó, mọi người vẫn đang đứng ngồi không yên. Ai nấy cũng đều trong trạng thái lo lắng, căng thẳng tột cùng.
– Cô ta thực sự không biết gì sao?
My cau mày hỏi hắn. Hắn gật đầu, thở dài, nói:
– Có lẽ vậy. Cô ta không nói được thêm bất kì điều gì.
– Vậy chúng ta phải làm sao đây chứ?
Giọng nói của My hết sức gắt gỏng, tâm trạng nhỏ hiện tại giống như đang ngồi trên đống lửa vậy. Những người khác cũng không khác gì, nhưng mọi người chỉ yên lặng, suy nghĩ và chờ đợi. Hy vọng sẽ có được một thông tin gì đó có ích.
“Reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Nhanh như cắt, Lâm phu nhân chụp lấy ống nghe, đầy vè hi vọng. Mấy người cảnh sát ngồi cạnh cũng vội vàng bật hệ thống định vị, bắt đầu chờ đợi.
– Alo!
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm phu nhân vang lên. Đâu dây bên kia cũng truyền tới một giọng nam rất lạ.
“Chào Lâm phu nhân!”
– Cậu là ai?
“Bà không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết rằng, con gái bà nằm trong tay tôi”.
– Hãy cố kéo dài thời gian! – Vị cảnh sát ngồi bên cạnh Lâm phu nhân khẽ thì thầm với bà. Bà hiểu ý, gật nhẹ đầu.
“Lâm phu nhân, tôi khuyên bà không nên giở trò”. Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh. “Nếu không thì đợi nhặt xác con gái đi”.
Tín hiệu lập tức bị ngắt. Lâm phu nhân còn chưa kịp nói gì, vị cảnh sát cũng chưa kịp xác định vị trí của đối tượng. Lâm phu nhân cúp máy, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng rõ rệt.
“Reng… reng…”
Chuông điện thoại lại reo lần nữa. Lâm phu nhân bắt máy. Lại là một giọng nam, nhưng chắc chắn không phải người vừa rồi.
“Lâm Phu nhân, bà nghe cho rõ. Chúng tôi cần 3 triệu đô. Giao ở nhà hàng Lam Viên. Chuẩn bị tiền đi, chúng tôi sẽ liên lạc với bà sau”.
Chúng lại nhanh ch-óng cúp máy. Cảnh sát không thể tra ra vị trí của chúng. Có lẽ chúng cũng đoán được cảnh sát sẽ dùng cách này nên cố tình nói rất ngắn gọn, căn bản không để cảnh sát có thời gian xác định vị trí.
– Không có kết quả gì sao?
Chủ tịch Lâm lo lắng hỏi người cảnh sát. Anh chàng lắc đầu, đáp:
– Bọn chúng nói nhanh qua, xác định không kịp.
Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Xem ra bọn bắt cóc lần này khá khó đối phó. Liệu bọn chúng nhận tiền rồi có chịu thả người?
– Không còn cách nào khác. Chúng ta đi chuẩn bị tiền.
Chủ tịch Lâm thở dài, đứng dậy. Những người còn lại vẫn ngồi yên, không ai nói một câu. Tất cả đều cùng chung một tâm trạng lo lắng đến cực điểm, lại có một linh cảm xấu. Hi vọng bọn bắt cóc này thực sự chỉ là bắt cóc tống tiền. Nếu không thì…
đứng trước cửa nhà hàng Viên Lam, Lâm phu nhân lòng nóng như lửa đốt, chốc chốc lại cúi xuống nhìn đòng hồ, sau đó xem xét điện thoại