Insane
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323505

Bình chọn: 10.00/10/350 lượt.

ức nó dậy rồi =)).

* * *

- Oa! Mệt quá!

Sau một buổi chiều chạy nhảy lung tung, nó tỏ vẻ mệt mỏi ngồi xuống ghế, ngáp ngắn ngáp dài. Thật lòng mà nói thì như nó có gì mà mệt? Ngủ trễ tới tận một tiếng rưỡi, bao nhiều người phải kéo vào lôi nó dậy mới xong. Đi chơi thì toàn là người theo sau cùng, vừa đi vừa...ngắm cảnh >.<. Làm mọi người tức muốn đập chết nó luôn. mệt vậy ta cũng muốn mệt =)).

- Các em, chuẩn bị đi. Tối nay chúng ta sẽ đi thám hiểm.

Cô giáo phụ trách nháy mắt nghịch ngợm. Nó uể oải ngóc đầu lên nhìn cô.

- Cô ơi, thám hiểm gì thế ạ?

- Đến lúc đó sẽ biết.

Haizzz. Lại chơi cái trò khiêu khích trí tò mò này. Thật quá đáng quá mức >.<.

9 giờ tối...

- A! Cô ơi, cái trò thám hiểm cô nói là khám phá hang động à?

Nó hét toáng lên, chỉ vào cái hang tối om. Híc, đùa à? Nó vốn bản tính sợ mà mà. Sao lại có thể...T_T

- Sao thế? Em sợ à?

Cô phụ trách cười tủm tỉm.

Dĩ nhiên là em sợ. Không sợ em hét lên thế làm gì? Nó than thầm trong lòng. Muốn dọa chét nó à? Nó thần kinh yếu lắm hén.

- Các em, chúng ta bốc thăm nhé! Hai người một đội. Cả các thầy cô cũng tham gia với các em.

Cô phụt rách tiếp tục cười ngọt sớt. Nó toát mồ hôi, tay run run bốc lá thăm. Tên ai vậy nhỉ? Ủa, không có tên. Có màu. màu này là...lam tím.

- Ai có lá thăm màu lam tím vậy?

Một giọng nam vang lên. Ê, giọng ai nghe hay quá ^^. Nó liếc mắt nhìn sang. Ồ! Là thầy Minh kìa. Thầy Minh đẹp trai đó ^^. Mà thấy vừa nói cái gì ấy nhỉ? Màu lam tím? Chẳng phải là màu lá thăm của nó sao? Nói thế có nghĩa là nó cùng đội với thầy Minh?

- Dạ...là...em ạ...

Nó e dè đưa lá thăm cho thầy. Thầy Minh mỉm cười.

- Ồ, chào cô bé dễ thương. Vậy chúng ta là một đội nhỉ?

- Dạ. - Mặt nó đỏ bừng.

- E hèm, các em nghe này. Cái hang này thông ra ngoài. Mấy thầy cô đã kiểm tra tất cả các ngóc ngách bên trong rồi. Ngách nào cũng thông ra ngoài hết. Nhưng mà...chỉ có một ngách là ra đúng địa điểm, sẽ có một lá cờ cắm ở đó. Đội nào đến đích đầu tiên sẽ lấy cớ đèm về đây. Đội về trước sẽ được thưởng. - Cô phụ trách hồ hởi phổ biến luật chơi. - Nào! tất cả uất phát.

- Chúng ta đi nhé!

Thấy Mình nắm tay nó, mỉm cười, dắt nó đi dần vào trong hang. A! Tối quá T_T. Nó bắt đầu thấy sợ. Tay run run.

- Em sợ à?

Thầy Minh nhẹ giọng hỏi. Nó giật mình:

- A...dạ không...à...thực ra...có hơi...chút ạ...

Người run quá nên giọng cũng run luôn theo kìa.

- Đừng sợ. Thầy sẽ bảo vệ em mà. Có thầy đi bên cạnh rồi, không có gì đáng sợ đâu ^o^.

- Dạ.

Nó cũng cười, nắm chặt tay thầy Minh hơn. Bỗng...

- A!!!!!!!

Nó giật này mình khi thấy có bàn tay chạm vào vai. Một tiếng nói khó chịu vang lên:

- Bạn hét cái gì thế? Bạn vừa dẫm vào chân tôi. Tôi chỉ định nhắc bạn thôi mà.

- Ơ...ơ...vậy à? Mình xin lỗi nhé! - Nó lí nhí.

- Xin lỗi mà xong à? Bẩn hết cả dôi giày trắng của tôi rồi.

- Mình...mình không có ý mà.

- Tôi không cần biết. Tôi muốn bạn đền. - Cô bạn kia vẫn không buông tha.

Cái giọng nghe có vẻ quen quen nhỉ, nhưng nó không nhớ ra là ai nữa. Chẳng thấy gì cả, tối quá. A! Thấy rồi! Có ánh đèn pin rọi qua giúp nó nhìn rõ mặt cô bạn. Chẳng phải cô bạn vừa rồi bị nó làm sóng nước ra tay hay sao?

- Bạn...- Cô bạn này có vẻ cũng đã nhận ra nó. Nó còn thấy tay cô bạn ấy phải băng vào nữa kìa. Ai, tội lỗi quá!

- Thôi, đừng có cãi nhau ở đây. Tốt nhất là nên giữ hòa khí.

Giọng thầy Minh đều đều vang lên. Cô bạn kia nghe thấy, vội rụt ngay tay lại, nhìn thầy Minh với ánh mắt dịu hiền, khác hẳn lúc nãy:

- Dạ, em chỉ nhắc nhở bạn thôi ạ. Em đâu định cãi nhau.

Thầy Minh cười, không nói gì. Cô bạn kia cũng im lặng luôn, ánh mắt dần nhìn xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau của nó và thầy Minh, gương mặt tỏ ra vô cùng khó chịu. Nhưng nó cũng chẳng để ý cho lắm.

- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!

Nó hét ầm lên khí thấy có cái gì màu trắng...bay lướt qua. Nhìn giống mà lắm, liệu có phải... (dám cá mấy trò này là do thấy cô trong trường bày ra lắm).

- Du, em bình tĩnh nào!

Thầy Minh nói nhưng nó không nghe gì. Trong này tối quá, đáng sợ thật. Nó chạy vội vã, kéo tuột thầy Minh chạy cùng.

- Du, em bình tĩnh lại đi! Đi thế này sẽ lạc đường mất đó.

Thầy Minh đứng sững lại. Nó cũng giật mình, sợ hãi ngồi thụp xuống.

- Hức...em...em...sợ bóng tối...hức...lắm...hức...

Nó đang khóc? Trời, cô bé này yếu đuối quá. nhưng cũng có phần rất...dễ thương ^o^. Thầy Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy nó:

- Du, cô bé ngoan, bình tĩnh nào!

- Em...Hơ! - Nhớ ra điều gì, nó vội vã ngẩng lên. - sao thầy biết tên em?

- Cô bé ngốc. Thầy có ấn tượng với em ngay từ lần gặp đầu tiên rồi. Cô bé dễ thương!

Thầy Mình cười dịu dàng làm nó đỏ mặt, xấu hổ cúi gằm xuống.

- Á!

Lại một cái bóng trắng lướt qua làm nó giật nảy mình, vội chúi đầu vào người thầy Minh. Thầy Minh hơi giật mình, rồi cũng mỉm cười, ôm lấy nó, khẽ hôn nhẹ lên trán nó.

- Du, đừng sợ. Không sao đâu. Thầy đưa em ra khỏi đây nhé.

Nó im lặng, không trả lời Thầy Minh dịu dàng bế nó lên (giống như kiểu bồng công chúa vậy á ^.^). Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn pin,