XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323601

Bình chọn: 7.5.00/10/360 lượt.

sốt vậy á.

"Bốp". Kiệt đập tay vào đầu một cái. Cả cậu, thầy Minh và hắn đều bó tay hoàn toàn trước câu hỏi của nó. Sao nó ngây thơ đến thế cơ chứ? Ai nhìn vào cũng biết hắn đang...xấu hổ mà >.<. Nó lại quy thành bị ốm. Kiểu này chắc là nó không hiểu tình yêu là gì quá >.<.

- Không, tôi bình thường. Có cậu ốm thì có.

Hắn lại gắt lên. Lần này có vẻ rất bực bội. Nó chớp chớp mắt vô tội. Nó làm gì sai đâu? Chỉ quan tâm tới hắn một chút thôi mà. Sao cũng bị mắng vậy? Muốn hỏi hắn nhưng lại thấy hắn đang có vẻ rất tức giận nên nó lại thôi. Tốt nhất lúc này im lặng là hơn hết. Nó lại gục đầu vào vai hắn, thực sự cảm thấy rất mệt. Haizzz, sao thấy hơi thở có vẻ nóng quá vậy nè? Lại còn rất buồn ngủ nữa. Ai, bao giờ lên đến nơi chắc nó phải làm một giấc cho thật đã mới được.

- Đến nơi rồi. Xuống thôi, cậu nặng quá!

Hắn nhẹ nhàng đặt nó xuống chiếc thảm đã được trải sẵn. Nó bực mình lườm hắn suýt...cháy >.<. Nặng á? Nhìn nó bé nhỏ xinh xinh thế này mà dám kêu nặng. Bộ tên này sức yếu thế à? Nó còn đang định cãi lại hắn mấy câu. nhưng bỗng nhiên, hình ảnh trước mắt nó mờ dần đi, rồi dần dần, đần đần chuyển thành màu đen. Nó có cảm giác mình đang ngã xuống, còn nghe văng vẳng bên tai tiếng gọi của ai đó...

Khẩn cấp nhé các tình yêu, ai đọc được cái này thì click vô đây luôn để tham gia party của ZAN nhà ta nhóe ^^

- Cậu ấy không sao chứ?

- Không sao. Chỉ là hơi sốt thôi. Chắc dạo này thời tiết thất thường nên cô bé bị ốm.

Nó mệt mỏi nghiêng nghiêng đầu. Hình như giọng vừa rồi là của hắn và...một giọng nữ giới khá lạ. Chắc của cô giáo nào đó. Mệt quá! Sao đầu nó có cảm giác đau thế này? Mắt vẫn cứ díu lại mặc dù đã khá tỉnh, không tài nào mở ra được. Cũng cảm thấy hơi lạnh thì phải. Ai, hình như nó ốm thật rồi.

Một bàn tay nhè nhẹ vuốt mái tóc nó, rất dịu dàng. Có cái gì đó đặt lên trán nó, khá là mát. Có lẽ là một chiếc khăn ẩm. Cũng chẳng có gì lạ, nó đang sốt mà. Nhưng ai đang ngồi bên cạnh nó vậy? Từng động tác chăm sóc rất cẩn thận, cố hết sức nhẹ nhàng, giống như sợ làm nó tỉnh giấc vậy. Một giọng nói trầm ấm vang lên trong không gian im lặng, làm nó giật mình:

- Cô bé đáng ghét, toàn chỉ khiến người khác lo lắng.

Đó là...là giọng của hắn. Hắn...nói vậy là sao? Lo cho nó chăng? A, có mùi gì thì phải? Thơm quá!

- Cậu không định dậy ăn uống gì sao? Thế này sao uống thuốc được.

Hắn vẫn nhẹ vuốt tóc nó, giọng nói trầm ấm dịu dàng hết mức. Sao nó thấy lạ quá. Hôm nay, hắn có cái gì đó...rất kì. A! Mùi cháo thơm quá! Mắt nó bắt đầu mở được rồi kìa >.<.

- Ư...

Nó dụi dụi mắt, nhìn trông y như con mèo con đang ngái ngủ. Đáng yêu quá >.
- À! - Hắn vội vã bỏ tay ra khỏi tóc nó. - Cậu ăn cháo đi. Ốm rồi đó!

- Cảm ơn.

Nó vớ luôn bát cháo trên tay hắn. Hắn tròn mắt nhìn nó. Gì đây? Nó đang ốm cơ mà. Tâm hồn ăn uống xem ra chẳng lúc nào giảm sút =.=.

- Á! Nóng!

Nó hét toáng lên, sém làm rơi bát cháo. May mà hắn đỡ kịp, không thì thôi hết ăn =.=".

- Có ai tranh của cậu đâu. Vội vàng thế làm gì?

Hắn quát ầm lên làm nó giật mình, nép vào một góc, mắt nhắm tịt lại. Vẻ mặt của hắn quả thực đáng sợ quá! Đợi một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì, nó mới chầm chậm mở mắt ra.

- Đưa tay đây cho tôi!

- Hả??? - Nó ngơ ngác không hiểu hắn định làm gì.

- Đã bảo đưa tay mà!

Hắn với lấy tay nó, dùng một chiếc khăn nhỏ lau bàn tay cho nó. Thì ra lúc này ăn vội, nóng quá làm nó suýt hất tung cái bát, thành ra bị rớt một chút ra tay. Nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, nó không khỏi tò mò. Rõ ràng gần đây hắn rất lạ, cụt hể là từ cái hôm "thám hiểm" hang động đến giờ. Ngày thường cả hai như chó với mèo cơ mà, sao bây giờ lại thay đổi 180 độ vậy nhỉ? Khó hiểu quá, mặc kệ đi!

- Nào há miệng ra!

- Hả? - Nó tròn mắt nhìn hắn, đến khi hiểu hắn định làm gì thì vội vã lắc đầu. - Tôi tự làm được.

- Há miệng ra!

Hắn lại quát lên. Nó giật mình răm rắp nghe theo. Bản thân cũng không hiểu tại sao tự nhiên lại nghe những gì hắn bảo nữa. Hắn múc từng thìa, thổi nguội bớt rồi mới đút cho nó. Động tác nào cũng rất cẩn thận. Nó nhìn mà cảm động muốn trào nước mắt. Sao giờ hắn quan tâm nó quá vậy? Sống mũi bắt đầu cay cay. Nó vội lắc đầu thật mạnh. Tự dưng bây giờ khóc có bị hắn coi là hâm không =.="? Cháo trong miệng dường như đang có một vị gì đó rất lạ, rất ngọt. Đây là vị của cái gì vậy?

- Này! Thuốc của cậu đó! Uống đi!

Hắn chìa trước mặt nó mấy viên thuốc. Nó gật đầu cái "rụp" rồi nhận lấy. Vừa đưa vào miệng, vị đắng của thuốc đã khiến mặt nó nhăn nhó, "biến dạng" đến thảm hại. Nó vốn không quen uống thuốc, mà thậm chí ghét nhất là uống thuốc. Thuốc hơi đắng một tí nó đã nhất quyết không chịu uống rồi. Bao nhiêu lần ba mẹ nó phải đè ra, ép uống thuốc mới nghe =.=. Tóm lại một câu là nó cực lười uống thuốc. Nó còn đang định nhè đám thuốc đắng ngắt trong miệng ra thì bắt gặp cái nhìn "xẹt lửa" của ai kia. Biết thân biết phận nên nó lập tức ngậm miệng lại luôn, không dám ho he gì nữa. Hắn có vẻ hài lòng với thái độ "hợp tác" của nó, cười nhẹ rồi dịu giọng:

- Được rồi. Không phiền cậu nữa. Ngủ đi.