Polaroid
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323905

Bình chọn: 9.00/10/390 lượt.

hôi...hì hì.

- Tôi cũng đâu nói là bạn cố ý. Cũng chẳng có ý định trả thù gì bạn cả. Chỉ là...thấy bạn rất thú vị. - Cô gái ghé sát mặt mình vào mặt nó. - Tôi là Hà Yên. Tôi muốn...quyết đấu với bạn.

- Hả? Quyết đấu? Là sao?

- Chẳng sao cả. Tôi chỉ nói ngắn gọn thế này. Chúng ta sẽ quyết đấu theo nhiều phần. Ai thua toàn cuộc sẽ phải rời khỏi trường, đồng thời chấp nhận một yêu cầu của đối phương.

- Nhưng tại sao tôi phải...

- Bạn không nhát gan đến vậy chứ? Có vậy thôi mà cũng không dám sao? Thật là...

- Ai nói tôi không dám? - Đọng chạm vào lòng tự ái rồi. Nó đứng phắt dậy, vẻ mặt rất hùng hổ. - Quyết đấu thì quyết đấu. Ai sợ ai chứ?

- Vậy được. Chúng ta sẽ ra đề xen kẽ nhé. Tức là yêu cầu quyết đấu lần một là tôi chọn, lần hai là bạn, lần ba lại là tôi,... Cứ thế. OK?

- Được. Vậy lần một là.

- Thể thao, bóng rổ.

- Hả???

Đùa à? Sao lại chơi hiểm hóc thế? Chiều cao của nó...quả thực không thích hợp với bóng rổ tẹo nào.

- Đừng lo! Bạn được quyền mời thêm ba người nữa chơi cùng.

- Ồ, vậy còn được. - Nó khẽ thở phào.

"Rầm". Cánh cửa căn phòng đột nhiên đổ manh, thu hút tất cả sự chú ý của những người trong căn phòng. Một gương mặt điển trai xuất hiện. Ồ, chẳng đúng lúc gì cả. Thỏa hiệp xong rồi thì mới tới =.=".

- Duuuuuuuuuuuu!!!

Hắn chạy xộc vào, vẻ mặt hết sức hốt hoảng. Nhìn thấy nó đang ngồi trên chiếc ghế đối diện với một cô gái tóc đỏ, xung quanh là năm người khác, đầu nhuộm đủ sắc màu cầu vồng =.=. Hắn vội vã lao tới, để nó sau lưng mình, như đang muốn che chở. Nó nhìn hắn khó hiểu:

- Cậu làm cái gì vậy?

- Cậu không sao chứ? - Hắn phớt lờ câu hỏi của nó.

- Ừ, không sao. Họ chỉ mời tôi đến để ra điều kiện quyết đấu thôi.

- Quyết đấu? - Mặt hắn ngơ ngác, nhìn thấy nguyên dấu chấm hỏi to đùng.

- Ừ. Có vấn đề gì sao?

- Nhưng...quyết đấu cái gì? Tại sao lại quyết đấu?

- Chúng tôi có lí do riêng. - Hà Yên đột ngột lên tiếng. - Dù sao cũng là đấu công bằng mà.

- Thật không? - Hắn nhíu mày nghi ngờ, liếc mắt nhìn mấy người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.

- Cậu không tin sao? Lo gì chứ? Tôi có ăn thịt bạn gái cậu được sao?

- Tất nhiên là cô không dám rồi. - Hắn cười khẩy.

- Thôi hai người đi đi. Tôi không giữ. - Liếc mắt sang nó. - Cậu nhớ đó. Sau 2 tuần nữa, chúng ta sẽ gặp nhau.

- Được.

Chưa để hắn kịp nói gì thêm, nó đã nắm lấy tay hắn mà lôi đi. Ra đến cửa, bóng dáng thấp thoáng bên ngoài làm nó giật mình.

- Nhiên! Cậu...

Nhiên có vẻ không để ý gì đến nó. Nhỏ lạnh lùng, thờ ơ đi lướt qua. Nhưng...nếu như để ý kĩ, sẽ thấy trên môi nhỏ, thấp thoáng...một nụ cười...một nụ cười an tâm.

- Cậu làm gì lôi tôi đi như bị ma đuổi thế hả? - Hắn vẻ cáu gắt.

- A...tôi...tại... - Nó gãi đầu, không biết nói thế nào.

Hắn nhìn nó suýt phì cười, nhưng cố kìm lại, làm ra vẻ nghiêm túc nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt tay mình của nó.

- Vậy bỏ tay ra được chưa?

- A! - Nó giật mình, vội vã buông tay. - Xin..xin lỗi!

- Không sao. - Hắn bình thản. - Để chuộc lỗi, nói cho tôi tất cả.

- Hả?

- Cậu và đứa con gái trong kia đã nói cái gì? Tại sao lại quyết đấu? Quyết đấu cái gì?

- À...thì...tôi cũng không biết nói thế nào nữa. Nhưng mà, cái vụ quyết đấu này đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là...

- Gì cơ? - Hắn nói mà gần như là hét. - Không biết mà cậu lại nhận lời?

- Tại cô ta nói khích mà. - Nó cũng bắt đầu hét.

- Thôi được rồi. - Hắn dịu giọng. - Vậy cậu đấu cái gì?

- À...thì...bóng rổ.

- Hả??? - Hắn lại hét lên lần nữa.

- Bé mồm thôi. Sao cậu hét lắm thế?

- Nhìn cậu vậy mà đòi đấu bóng rổ? - Hắn lắc đầu ngán ngẩm.

- Có phải tôi đề nghị đâu, là cô ta đó chứ! Lần thách đấu lần sau, tôi ra yêu cầu.

- Đành vậy, đã quyết định thế rồi, tôi sẽ giúp cậu. Chúng ta cùng luyện tập. Vậy cô ta có cho thêm người tham gia cùng không?

- Có cho thêm 3 người tham gia.

- Vậy thì thêm tôi, Kiệt và...Nhiên nữa. Đủ 3 người.

- Nhiên biết chơi bóng rổ à?

- Ừ, Nhiên còn giỏi nữa là đằng khác.

- OK. Vậy ta đi rủ hai người bọn họ luôn.

Nó hứng chí nhảy như bay về lớp. Còn hắn thì chỉ biết đứng nhìn và thở dài. Nhí nhố đến thế là cùng.

* * *

- Nhiên, giúp mình đi mà!

Nó lay cánh tay Nhiên, năn nỉ, vẻ mặt ngây thơ, đáng yêu hết mức. Nhưng dù thế nào thì mặt Nhiên vẫn lạnh như băng. Nhỏ dường như không muốn nghe bất cứ câu nào từ nó. Lạnh lùng, Nhiên hất mạnh tay nó ra :

- Tôi nói là tôi bận. Sao cậu dai thế nhỉ?

- Cậu chỉ cần bớt chút thời gian thôi. Cậu cũng không cần tập đâu. Chỉ cần ngày thi đấu, giúp tớ thôi mà.

- Tôi không rảnh mà giúp cậu. Tự cậu nhận lời thì tự đi mà giải quyết. Việc này đâu có liên quan gì đến tôi!

- Nhiên à, giúp mình đi. Dạo này cậu sao vậy? Lạ lắm!

- Lạ? Ở chỗ nào?

- Bình thường thì chắc chắn cậu sẽ giúp mình.

- Vậy thì cậu chỉ cần biết, bây giờ không giống như trước đây, không giống với cái "bình thường" mà cậu nói. Tôi vẫn còn là bạn với cậu đã là tốt lắm rồi. Đừng để tôi phải đối với cậu như kẻ thù.

Nhiên giằng mạnh tay nó. Hụt hẫng...nó mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất. Hắn hốt hoảng vội vã l