Teya Salat
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324631

Bình chọn: 8.5.00/10/463 lượt.

o gì mà làm như vậy? Tại sao đang bình yên là thế, sóng gió lại đột ngột nổi lên không hề báo trước? Vì sao chỉ nói một lời chia tay rồi vội vàng cất bước, không quay đầu nhìn lại một lần. Vẫn biết dù không có cây, lá vẫn phải sống, nhưng… phải sống bằng cách nào đây, sống như thế nào đây?

Tựa đầu bên khung cửa kính, nước mắt nó lặng lẽ rơi. Ngoài trời mưa vẫn đang rả rích. Là mưa, hay là nước mắt… cảu em? Tình yêu em gửi gắm, tình yêu em trao tặng, tình yêu em tin tưởng, giờ cũng như một áng mây đen, hóa thành mưa mất rồi. Hạnh phúc và yêu thương đã từng có, giờ chỉ còn lại niềm đau và nước mắt. Kỉ niệm bây giờ là con dao hai lưỡi, vừa khiến em cảm thấy ngọt ngào, lại vừa khiến em đau đớn mỗi lần nhớ lại.

– Lại khóc sao?

Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai. Nó không quay đầu, lấy tay gạt nước mắt rồi khẽ cười:

– Em đâu có!

– Cô bé ngốc! – Thầy Minh ngồi xuống bên cạnh, lấy tay xoa xao mái tóc nó. – Muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, khóc cho nhẹ lòng!

– Nhưng em thực sự không muốn khóc. – Ánh mắt nó đượm buồn, nhìn xa xăm. – Vì như thế chỉ là vô ích mà thôi.

– Vậy hãy quên hết đi. Gạt hết quá khứ đi, chỉ sống cho hiện tại và tương lai mà thôi.

– Em sẽ cố. – Nó khẽ cười, gật đầu bảo thầy Minh.

Thầy Minh mỉm cười, xoa đầu nó, gật đầu khích lệ.

– Du! Du! Mày ở đâu rồi?

Một giọng hét vang vọng trong bệnh viện. Nó tất nhiên nhận ra chủ nhan của giọng nói này. Con bé này thật tình, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng rồi.

– A!

Vừa nhìn thấy nó, My đã phóng như bay lại, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng.

– Mày làm sao thế? Sao lại bị đánh ra nông nỗi này! Ôi trời ơi, mặt mày sưng lên hết cả rồi. – Chưa để nó kịp nói câu gì, My đã sốt sắng xoay xoay gương mặt nó, xem xét cẩn thận.

– Được rồi, chẳng phải tao vẫn sống sao. – Nó cười, đẩy nhẹ tay My ra.

– Xem ra con quỷ như mày Diêm Vương cũng chẳng dám nhận. – My bĩu môi.

– Con quỷ như mày Diêm Vương mới không dám nhận ý.

– Tao làm sao bằng mày! – My chun mũi.

– Hừ, đồ quỷ.

– À, “chàng” của mày đâu rồi? Mấy đợt trước mày bảo với tao là hai đứa yêu nhau rồi mà, lú nào cũng như hình với bóng. Sao giờ…

My còn chưa nói hết câu đã vội im bặt vì nhận ra sắc mặt tái xanh của nó. Nhỏ than thầm trong lòng. Xong rồi! Có lẽ hia người này có chuyện rồi! Thực sự nhỏ không cố ý mà T_T

– E hèm! Có lẽ Du cần nghỉ ngơ một chút. Chúng ta ra ngoài nhé!

Thầy Minh mỉm cười, kéo tay My đi, để lại một mình nó trong không gian phòng bệnh yên ắng, không một tiếng động.

Lạnh…

Dù đã cố quên đi nhưng không cách nào quên nổi.

Một lời nói đụng chạm vào vết thương, khiến nó lại quặn đau.

Em vốn chỉ yếu đuối và mong manh như một chiếc lá.

Làm sao có thể đối chọi với phong ba này.

Đôi tay ai đã buông lơi…

… để em một mình gục ngã…

Ngoài cửa phòng bệnh, một cô nữ sinh đang đỏ bừng mặt vì tức giận, châm giậm xuống đất liên hồi. Đó không phải ai khác ngoài bạn My nhà ta. Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, My đã rơi vào trạng thái bốc hỏa. Bên cạnh, gương mặt thầy Minh cũng đang rơi vào trầm tư.

– Cậu ta bị điên rồi sao?

My nói mà như hét. Thầy Minh giật mình, vội vã ra dấu cho nhỏ nói bé lại:

– Em nói nhỏ thôi, đây là bệnh viện.

– Dạ em… – My đỏ mặt. – Em quên mất!

– Con bé Hà Yên đó là ai vậy thầy? Thầy chỉ em đi, em phải trả thù cho Du! – My nhìn chằm chằm vào thầy Minh, đôi mắt ánh lên tia căm thù.

– Em định làm gì?

– Em sẽ cho con bé đó một trận.

– Cô bé đo… – Thầy Minh thở dài. – … là đai đen Taekwondo. Tốt nhát em nên suy tính cho kĩ trước khi hành động đã.

– Thật sao thầy? – My mở to đôi mắt, vẻ ngạc nhiên hết sức. – Vậy mà cô ta lại thách đấu với Du môn này. Cô ta thực không biết xấu hổ mà. Bắt nạt người yếu hơn mình mà cũng coi được.

– Thầy vốn nghĩ Lâm sẽ thi đấu với cô ta nên không can ngăn, thật không ngờ cậu ta lại…

– Em sẽ tính sổ cả với cậu ta nữa. Không thể để yên cho những kẻ đã làm Du tổn thương. Còn đứa con gái tên Nhiên đó ở đâu vậy thầy?

– Em muốn làm gì vậy? Cô bé đó bây giờ tình trạng sức khỏe cũng không tốt, em không nên manh động.

– Em chỉ tìm cô ta để nói chuyện thôi. Em cũng không có ý định làm gì cô ta đâu. Thầy yên tâm!

– Vậy được! Cô bé đó ở phòng 406, bệnh viện này.

– Dạ, em biết rồi! Cảm ơn thầy!

Vừa nghe được số phòng, My đã chạy biến, tốc độ có thể sánh với tên lửa. Lên được đến tầng 4, nhỏ vuốt ngực thở dốc, nhìn xung quanh. Thấy rồi! Phòng 406! Nhỏ vội chạy lại, xoay tay nắm cửa.

“Cạch”. Cánh cửa bật mở. My đẩy cửa bước vào. Hắn không có ở đầy nhưng chiếc áo khoác da của con trai vắt trên chiếc ghế đã chứng tỏ hắn vừa mới ở đây. Hừ, được lắm! Nó còn đang bị thương như thế, phỉ nằm viện. Vậy mà hắn chỉ quan tâm đến cô bạn này.

rời mắt khỏi chiếc áo, My liếc sang gương mặt đang say giấc ngủ. Có gì đó không ổn! My nhíu mày, lại gần hơn.

“Ầm”. Gương mặt này… Không thể nào! Tại sao cô bạn Nhiên đó lại là… Không, nhìn kĩ thì chỉ là có nét giống nhau. Nhưng sao lại mang nét giống người ấy nhiều đến vậy.

– Cậu đang làm gì ở đây vậy?

Một giọng nói lạnh băng vang lên. My giật mình, rời mắt khỏi gương mặt Nhiên, quay lại nhì