The Soda Pop
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324385

Bình chọn: 7.5.00/10/438 lượt.

bước lên tầng hai của căn biệt thự. Tầng này rất rộng, có năm gian phòng. Một là phòng của hắn, bên cạnh là phòng Nhiên. Gia đình hai người vốn là chỗ thân thiết nên để hai đứa trẻ ở Việt nam cùng nhau. Ba gian phòng còn lại đều dành cho khách.

"Cạch". Hắn đẩy nhẹ cửa một gian phòng. Bên trong đã thu dọn hầu hết đồ đạc, chỉ còn một số thứ không quan trọng và một chiếc hộp gỗ hắn không cho phép bất cứ ai động vào. Lặng lẽ tiến lại, hắn mở nắp chiếc hộp. Bên trong đều là ảnh. Đó là những tấm ảnh chụp nó, hoặc ảnh chụp chung của nó và hắn, là những kỉ niệm hắn lưu giữ, là đoạn kí ức vừa ngọt ngào lại vừa khiến hắn đau khổ khi nhớ lại. Việc quay về lần này, không chỉ vì muốn thu dọn đồ của hắn và Nhiên, mà còn vì muốn... nhìn thấy nó. Nhưng hắn lại sợ... sợ mình sẽ không kìm được mà từ bỏ tất cả, cả công ti lẫn cha mẹ để quay trở về bên người mình yêu.

Khẽ nhấc một tấm ảnh lên, hắn nhoẻn miệng cười. Là tấm ảnh chụp nó đang phồng mồm, ngậm chiếc thìa nhỏ, giơ tay hình chữ V nhìn về phía hắn. Đó là lần cả hai đi ăn kem. Nó tham ăn giành luôn cả phần kem cảu hắn, làm hắn bực mình, đem điện thoại chụp luôn hình nó lúc đang nhồm nhoàm một miệng toàn kem.

Hắn nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống, nhấc một tấm khác lên. Tấm hình chụp chung nó và hắn. Cả hai đang ở công viên. Nó vươn người đặt một nụ hôn lên má hắn, hắn mỉm cười ôm lấy eo của cô người yêu dễ thương. Hắn bất giác đưa tay sờ len má, dường như dư vị ngọt ngào của nụ hôn lên má đó vẫn còn đọng lại.

Bỏ tấm ảnh lại, ánh mắt hắn lại dừng lại ở một bức ảnh chụp chung khác. Nó và hắn ngồi trên đu quay. Đôi mắt nó nhắm nghiền, có vẻ đang say ngủ, tựa vào bờ vai hắn. Hắn ôm lấy bờ vai nó, miệng cười dịu dàng, một tay đưa ra phía trước chụp ảnh.

Hắn khẽ cười, thả tấm ảnh xuống. Kỉ niệm... tất cả đều rất đẹp. Tất cả mới chỉ như vừa xảy ra hôm qua, vậy mà giờ đây...

"Tách". Chiếc bật lửa hiện lên một ngọ lửa nhỏ, đỏ rực. Hắn đưa một tấm ảnh lại gần. Ngọn lửa đỏ rực liếm quanh tấm ảnh. Nụ cười hồn nhiên của cô gái trong ảnh dường như càng rạng rỡ trong ánh lửa sáng rực. Hắn thả tấm ảnh vào một chiếc hộp sứ, tiếp tục bỏ một tấm, lại một tấm nữa vào. Hắn điên cuồng đốt cháy tất cả, dường như đang muốn thiêu rụi tất cả kỉ niệm. Kỉ niệm giờ đã trở thành con dao hai lưỡi, vừa khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, lại vừa khiến hắn đau khổ. Hắn muốn quên tất cả. Hắn sợ... sợ kí ức trước đây. Ngồi khuỵu xuống sàn, trái tim chợt đau như bị dao cứa, là ngàn vạn con dao sắc nhọ, khiến hắn không thở nổi. Hắn chỉ có thể dành cho cuộc đời hai từ: BẤT CÔNG. Tại sao? Nếu không thể đến ben nhau, tại sao ban đầu lại để nó và hắn gặp nhau? Nếu đã là không có duyên phận, tại sao lại để cả hai đắm chìm trong tình yêu tuyệt vọng không lối thoát ấy? Tại sao tình yêu sâu sắc của hai người... lại đổi về một kết cục như vậy?

"Cộc cộc cộc"

Tiếng gõ cửa làm hắn chợt giật mình, lạnh giọng hỏi:

- Ai?

- Tôi đây thiếu gia. - Bác tài xế ban nãy lên tiếng. - Mọi thứ xong rồi. Mời thiếu gia xuống!

- Được, cháu ra ngay đây!

Hắn lập tức đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn tàn tro của những tấm ảnh vừa bị đốt rồi lặng lẽ quay đi.

- Chúng ta còn bao nhiêu lâu vậy bác? - Hắn quay người hỏi bác tài xế.

- Còn 40 phút thưa thiếu gia.

- Vậy thì... chúng ta có thể đến bệnh viện XXX trước được không?

- Thiếu gia, nhưng...

- Chỉ năm phút thôi, sẽ không ảnh hương đến chuyến bay đâu.

- Vậy được. - Bác tài xế thở dài. - Thiếu gia phải nhanh lên đó.

- Dạ được, cháu biết rồi.

Cả hai xuống dưới, chất đồ lên xe rồi lập tức khởi hành đến bệnh viện.

* * *

Hắn chần chừ trước cánh cửa phòng bệnh, không biết nên vào hay không. Liệu nó có còn ở đây không? Giờ này... nó vẫn ổn chứ?

- Anh tìm ai vậy?

Giọng nói thanh trong cất lên. Hắn cứng người, không dám quay đầu. Nó nhoẻn miệng, bước tới trước mặt hắn. Hơi ngạc nhiên vì hắn chính là chàng trai vừa rồi nó gặp, nhưng nó lập tức lấy lại vẻ bình thường:

- Anh tìm ai ở đây vậy?

Lần này đến lượt hắn ngạc nhiên. Hắn nhìn nó không chớp mắt. Thấy vẻ mặt nó hoàn toàn tự nhiên, bộ cóc thông minh của hắn lạp tức hiểu ra vấn đề. Nó là vì chịu đựng nỗi đau quá lớn mà mất trí nhớ hay là vì một lí do gì khác?

- Không cò gì. - Hắn nhoẻn miệng cười. - Tôi định đến tìm một người bạn nhưng có lẽ bây giờ... không cần nữa rồi.

Hắn đút hai tay vào túi quần, trầm lặng quay lưng bước đì. Được hai bước, hắn đột ngột dừng lại, nhìn nó, khẽ cười:

- Tạm biệt!

Thở dài, hắn lặng im bước đi. Có lẽ, lần này, hắn phải thực sự bước khỏi cuộc sống của nó rồi. Nó không còn nhớ hắn. Như vậy chắc sẽ tốt hơn cho cả hai. Tạm biệt... tất cả!

- Chờ đã!

Một bàn tay bé nhỏ bất ngờ nắm lấy vai hắn. Hắn chợt giật mình. Suy đoán vừa rồi của hắn... là sai chăng?

- Chúng ta... có quen nhau không? - Nó bước tới trước mặt hắn, ngập ngừng hỏi.

Hắn thở dài. Nhìn thái độ này xem chừng nó thực sự đã quên. Vậy cũng tốt. Coi như một sự giải thoát cho nó khỏi những nỗi đau dày vò.

- Có lẽ! - Hắn nở một nụ cười dịu dàng. - Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi. Cũng không có gì đáng nhớ nữa