80s toys - Atari. I still have
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324174

Bình chọn: 7.00/10/417 lượt.

bên chiếc đàn dương cầm đặt gần đó, mở nắp đàn, không quay đầu, hỏi:

- Vậy có muốn nghe một khúc nhạc giải tỏa tâm sự hay không?

- Được ạ!

Nó cười nhẹ, nhìn theo đôi bàn tay của Minh lướt trên phím đàn. Anh nhẹ nhàng di chuyển đôi tay mình. Từng nốt nhạc vang lên, khảm vào không gian một sự lãng mạn, ngọt ngào:

"Đêm nay sao đêm lấp lánh trên bầu trời

Ngôi sao nào sẽ mãi, riêng chỉ cho mình anh

Tìm em trong trời đêm muôn ngàn vì sao sáng soi

Tìm em... đến bao giờ?

Em có biết tình yêu anh vẫn luôn trao mãi về người

Em có biết tình yêu anh nhiều hơn những ánh sao trời

Em có hiểu anh vẫn mãi sẽ chỉ chờ đợi riêng em

Em có hiểu anh chỉ mãi yêu riêng mình em... mà thôi

..."

- Du!

Minh ngừng chơi đàn, quay đầu nhìn về phía nó. Nó giật mình ngẩng lên. Hai người mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau.

- Em sẽ đến buổi biểu diễn của anh chứ?

- À! Em sẽ... sẽ đến.

Minh tự nhiên thay đổi cách xưng hô làm nó cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. Anh cười, nhìn gương mặt đỏ rực của nó mà cảm thấy đáng yêu vô cùng. Buổi biểu diễn hôm ấy với anh vô cùng quan trọng. Đó sẽ là ngày... thôi, việc này để nói sau.

- Em hèm... Hai người...

Kiệt đứng đằng sau, không chịu nổi khung cảnh trước mặt nên phải lên tiếng.

- Chúng tôi làm sao? - Minh nhìn sang Kiệt, mỉm cười. - Cậu đến đây ngồi đi.

Kiệt hừ lạnh, cũng không thèm nhìn Minh, đi đến bên nó, ngồi xuống, hắng giọng rồi nói:

- À Du này, mai cậu rỗi không?

- Có, sao thế?

- Nếu vậy thì... Ừm. Mai nhà hàng Sweet Love có tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Cậu có thể...

- A nhắc mới nhớ. - Thầy Minh ngắt lời Kiệt. - Tôi được tặng hai vé tham gia buổi tiệc. Em đi cùng anh nhé, Du!

- Anh không thấy mình bất lịch sự à? Tôi đang nói đó! - Kiệt tức giận hét lên, sau đó lại quay sang nó, đổi giọng nhẹ nhàng. - Cậu đi cùng mình nhé!

- A!

Nó chớp chớp mắt nhìn hai người, không biết nên xử lí ra sao. Cả hai cũng đang nhìn nó với đôi mắt đợi chờ/ Ai nói cho nó biết phải xử lí thế nào đây?

- A, việc này...

Nó bối rối vuốt vuốt tóc mai, ấp úng mãi không nói nổi lời nào.

- Du ơi! Du ơi!

Đúng lúc này thì vị cứu tinh xuất hiện. Nó mừng như bắt được vàng, vội vã lao tới, túm ngay cô gái đang cao hứng nhảy vào phòng khách nhà mình.

- A! Con quỷ, làm gì tóc tao thế?

My hất tay nó ra, gương mặt nhăn nhó, vẻ khó chịu, vuốt lại mái tóc bị nó túm làm xù lên. Nó cười xòa, chỉ chỉ về phía sau. My đang tính cho nó một cái cố đầu, nhưng nhìn thấy bóng dáng "ai đó" ngồi phía sau, bèn lập tức hạ tay xuống, cười trừ.

- Em chào... chào thầy!

My cũng giữ thói quen cũ, gọi giống như nó. Minh cười, gật đầu:

- Chào em! Lâu quá rồi không gặp! Dạo này em vẫn khỏe chứ?

- Dạ vâng! Em vẫn ổn.

Nói xong câu đó, hai người lại im lặng, My có vẻ ngượng ngùng. Nó thở dài. Hai người này... Đã tạo điều kiện như thế, cố ý mai mối rồi mà không chịu tiến triển gì hết. Thật là phụ công nó mà!

- A! My! Ngày mai nhà hàng Sweet Love có tiệc, thầy Minh muốn mời cậu đi. Cậu... đi nhé!

Nó nháy mắt nghịch ngợm. My chớp chớp đôi mắt vẻ không tin, rồi lại quay qua Minh. Anh nhìn nó, khẽ thở dài rồi mỉm cười với My:

- Em sẽ đi chứ?

- Em? Thầy nói thật sao? - Đôi mắt My đã mở to đến mức không thể lớn hơn được nữa.

- Ừ, là thật! - Minh cười dịu dàng.

- Vậy... - My đỏ mặt, cúi đầu. Nó thấy vậy bèn bước tới, đập nhẹ vai cô bạn.

- Thôi nào, đi đi cho vui mà! Ha? Tớ cũng đi mà!

- Ừ, vậy thì được!

My vội vàng gật đầu. Nó biết cô nàng vốn muốn không gian chỉ có hai người thôi, nó cũng chẳng thích đi theo làm kì đà cản mũi. Nhưng mà nếu không nói ra câu này, nó sợ cô bạn của mình lại ngại, không dám nói ra câu đồng ý. Tạm vậy, đến bữa tiệc, nó sẽ kiếm cớ lôi Kiệt đi riêng, để lai không gian cho hai người này.

- Vậy là vừa đủ bốn vé.

Kiệt lên tiếng, đôi mắt dường như ánh lên nụ cười, hướng vè phía Minh, vẻ khiêu khích. Đáp lại ánh mắt đó, Minh chỉ cười, không nói gì.

- Buổi tiệc mấy giờ bắt đầu vậy?

Nó quay đầu lại hỏi. Kiệt lục túi áo, nhìn tấm vé rồi đáp:

- 7 giờ tối chính thức bắt đầy. Vậy 6 rưỡi tớ đến đón cậu nhé!

- Ừ!

- À ừm, còn My? Nhà em... ở đâu nhỉ? - Minh quay sang hỏi My.

- Thôi khỏi thầy. Để em đợi ở nhà Du luôn. Thầy đến đây đón em là được.

- Ừ, vậy cũng được. - Minh cười, đưa tay lên xem đồng hồ. - Thôi cũng muộn rồi. Tôi về đây, còn có chút việc. Chào các em!

- Tớ nghĩ mình cũng nên về rồi. - Kiệt cũng đứng dậy, mỉm cười với nó. - Hẹn tối mai gặp lại.

- Ừ, chào hai người.

Nó và My cùng đồng thanh. Hai chàng tra vẫy tay chào rồi đi. Trên hành lang chỉ còn lại nó và My. Nó nhìn My chằm chằm, khóe miệng nở nụ cười gian xảo. My rùng mình, đề phòng:

- Mày nhìn gì tao ghê vậy?

- Không có gì! - Khóe miệng nó vẫn giữ nguyên nụ cười đó. - Sướng nhé! Hẹn hò với chàng!

- Mày hâm à?

My đỏ mặt quay đi, đẩy nó một cái rồi vội vã chuồn vào trong phòng, không muốn để nó trêu chọc thêm nữa. Nó nhìn theo cô bạn thân mà phì cười. My đang dần tìm được hạnh phúc của mình. Nhưng còn nó? Nó khẽ thở dài. Hạnh phúc của nó đang ở nơi nào?