XtGem Forum catalog
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323844

Bình chọn: 10.00/10/384 lượt.

chút phân vân, và một chút đau khổ.

– Giả dối! Tôi không tin anh!

Nó đột nhiên hét lên, chạy vội ra khỏi nhà hàng. Dòng nước mắt chảy xuống, ướt nhòa đôi mắt. Đau thương bao lấy trái tim bé nhỏ, khiến nó như muốn vỡ tan. Nó không muốn, không muốn nghĩ nữa. Vì sao vào giây phút hắn nói ra câu nói ấy, hận thù dường như đã tan biến tất cả. Không được nghĩ nữa! Nó tự ra lệnh cho bản thân mình. Thân hình nhỏ bé lạc lòng giữa đường phố tấp nập người qua lại.

Còn trong nhà hàng nó vừa chạy ra, một bóng hình vẫn nhìn đang nhìn theo nó. Trên gương mặt hoàn mĩ hiện lên một nụ cười đau thương. Tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy?

– Quy mô đợt biểu diễn này của thầy cũng không nhỏ nhỉ?

Nó ngó nghiêng xung quanh, thở dài một tiếng cảm thán. Đầu tư cũng không ít nha. Riêng trên sân khấu, mấy chục cái đèn kia cũng đã là một khoản không nhỏ rồi. Xem ra show đầu tiên của Minh rất hoành tráng a.

– Ừ, ha ha, em đang được làm bạn với một ngôi sao đấy. Có cần xin chữ kí trước không, kẻo sau này không có cơ hội đấy!

Minh nháy mắt, miệng nở nụ cười. Nó cũng cười, đáp lời:

– Được đấy! Chữ kí của thầy em đem bán cũng không tệ!

– Nhưng thầy lại không muốn kí cho em nữa rồi. – Minh nhún vai, thản nhiên.

– Thầy!

Nó giả bộ tức giận, giậm giậm chân, nhưng trên miệng vẫn không ngăn nổi nụ cười. Hai thầy trò nhìn nhau rồi cùng cười phá lên. My và Kiệt đứng bên cạnh cũng khẽ nở nụ cười. My lặng lẽ nhìn gương mặt nó. Nó vẫn đang cười nhưng có cái gì đó gượng gạo. My có cảm giác, nụ cười trên gương mặt nó dường như chỉ là để bày ra cho người khác nhìn thấy, còn trong lòng nó không thực sự vui.

– Thầy phải vào chuẩn bị một chút. Mấy đứa cứ ngồi đây nhé!

Minh cười, đứng dậy, rời khỏi hàng ghế. Nhìn thấy bóng Minh đi khuất, My lập tức quay sáng Kiệt:

– Cậu ra ngoài mưa nước giúp tớ nhé. Lát nữa khán giả đến đông, muốn ra ngoài sẽ khó.

– Ừ!

Kiệt không nói nhiều lời, đút tay vào túi quần bỏ đi. My đợi bóng Kiệt đi khuất, mới quay sáng nó, liền bắt gặp ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vào mình. My vuốt vuốt ngực, thở dài:

– Mày muốn dọa chết tao à? Cần gì phải nhìn tao kinh khủng vậy chứ?

– Mày có chuyện muốn nói với tao? – Nó vẫn không đổi ánh mắt.

– Hắc hắc, sao dạo này mày thông minh vậy? – My cười cười nhìn nó.

– Rốt cuộc có vấn đề gì? Vì sao phải đuổi họ đi như vậy?

– Vì tao muốn nói chuyện riêng với mày.

My thôi cười, gương mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Nó cũng bị vẻ mặt ấy của My làm cho nghiêm túc theo, cảm thấy dường như đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.

– Mấy ngày nay tao thấy mày không giống bình thường. – My thở dài, nhẹ nhàng nói.

– Ở chỗ nào?

– Tao thấy mày không hề vui vẻ. Lúc nào trong đôi mắt mày cũng là một nỗi đau buồn. Đừng chối, tao với mày lớn lên với nhau từ nhỏ. Tao hiểu mày như chính bản thân tao vậy. Đừng mong giấu được tao điều gì!

Nó trầm mặc. Muốn chối nhưng My không cho nó cơ hội. Thực ra thì, lời nói của nhỏ hoàn toàn là chính xác, nhưng mà nó không dám thừa nhận.

– Là vì cậu ta đúng không? Từ lúc mày đi gặp cậu ta về, mày liền trở nên như vậy.

Nó không trả lời. Đôi mắt to tròn nhìn vào khoảng không vô định, dường như đang rất tập trung suy nghĩ.

– Mày nói tao nên làm sao đây? – Hồi lâu, nó mới mở miệng nói.. Hình như tao không cách nào hận anh ta được. Chỉ cần một câu nói cảu anh ta, hình như mọi thù hận trong lòng tao đều xóa hết.

– Vậy là mày vẫn còn yêu cậu ta?

Nó suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu:

– Tao không biết!

– Tùy mày thôi, tao không thể quyết định thay mày. Yêu hay không là do mày quyết định. Dù có thế nào, tao cũng ủng hộ mày. Nhưng mà… nếu thật sự mày còn yêu Lâm, hãy tìm cách dàn xếp ổn thỏa với Kiệt, đừng để cậu ấy quá đau buồn. Cậu ấy… rất yêu mày!

– Tao biết! Vì thế tao thực sự rất rối bời, thực sự không biết phải làm thế nào.

– Hãy nghe theo tiếng gọi cảu trái tim!

My mỉm cười, đặt đôi bàn tay lên vai nó. Nghe theo tiếng gọi của trái tim? Phải! Yêu và hận là hai khái niệm hết sức mơ hồ, ranh giới giữa chúng vô cùng mong manh. Vì yêu nên mới hận, vậy thì cũng có thể vì yêu mà xóa bỏ hận thù. Hạnh phúc là do chính bàn tay con người nắm giữ. Quá cố chấp sẽ chỉ khiến bản thân mình đau khổ. Thả lỏng tâm hồn, buông bỏ hận thù, tất cả sẽ tốt đẹp. Hạnh phúc chỉ có thể bền chặt khi trái tim con người thực sự rộng mở. Vậy thì… hãy thử một lần tập quên tất cả, một lần để tình yêu xóa đi hận thù, một lần làm lại sau những rạn nứt đã có. Nhưng có điều, đứng trước người mình yêu và người yêu mình, phải làm thế nào đây?

“Vì sao đó xa mãi xa rồi

Em cố với nhưng không gian kia chia xa cách dần

Và khi một lúc đêm buông xuống phía trời cao riêng một mình anh chờ…”

Thật là thiêng nha. Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo gọi đến liền.

– Alo!

– Em nói… anh chết… em sẽ tha thứ cho anh đúng không?

Nó khẽ nhíu mày. Giọng nói của hắn có chút không ổn. Dường như đang ở trong trạng thái không được tỉnh táo.

– Anh uống rượu? – Nó nghi hoặc hỏi.

– Một chút thôi mà, không có vấn đề gì đâu. Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.

– Em…

– Nếu bây giờ anh chết, em sẽ tha thứ, đúng k