Duck hunt
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323715

Bình chọn: 9.5.00/10/371 lượt.

y cười đáp lại, tay đồng thời kéo nó ngồi xuống ghế.

– Cuối chương trình, tôi xin dành tặng một bài hát cho người mà tôi yêu thương nhất! – Minh đứng trên sân khấu, nở nụ cười hướng phía khán đài nói.

Khấn giả ngồi dưới xôn xao, có người tò mò, cũng có người ghen tị, lại cũng có người thất vọng. Nó nhìn nhìn My, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng gian xảo. My đỏ mặt, quát khẽ:

– Mày nhìn cái gì thế?

– Người đó là mày?

– Tao làm gì có diễm phúc đó!

– Còn không? Sao phải giấu. Bạn bè với nhau mà sao mày kẹt sỉ quá. Nói một chút cũng không được.

Nó bĩu môi, cười cười nhìn My. My cười khẽ, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng có một chút gì đó chua xót. Thực ra, người mà Minh muốn nói tới… chính là nó.

Giai điệu nhẹ nhàng vang lên. Minh ngồi trước đàn dương cầm, bàn tay nhẹ nhàng lướt trên những phím đàn mềm mại.

“Trong câu chuyện xưa rất xưa

Có một chuyện tình ngọt ngào ấm áp

Gió yêu lá, một tình yêu thầm lặng

Gió chờ lá, dù biết chỉ là mơ.

Vì lá đó, lá có hiểu không?

Tại lá đó, lá có biết chăng?

Vì khi yêu dù biết là cay đắng

Gió vẫn yêu dù chỉ mãi lặng thầm.

Lá bên cây cùng tình yêu cổ tích

Gió sẽ mãi lặng thầm, gió sẽ mãi đợi chờ

Vì cây là cả cuộc đời lá

Còn gió chỉ là thoảng qua thôi

Lá bên cây cùng nguyện ước yêu thương

Gió sẽ mãi bước đi, gió sẽ không trở lại

Vì cây là cả cuộc đời lá

Còn gió chỉ là đến rồi ra đi”.

My im lặng. Nụ cười dù đã cố gắng nhưng cũng không thể xuất hiện trên khóe môi. Bài hát này là dành riêng cho nó, là lời tỏ tình với nó. Nhưng ngày hôm nay, Minh đã quyết định buông tay, thế nên, chỉ còn bài hát dành tặng. Còn lời tỏ tình mãi mãi không thể nói ra.

Nó dường như cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, liền quay sang My. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ hướng về sân khấu, trong đôi mắt ánh lên những giọt pha lê trong suốt. Nó vội quay mặt đi, cắn chặt môi, dường như đã hiểu mọi chuyện.

* * *

Buổi biểu diễn đã kết thúc, mọi người cũng đã ra về, chỉ còn lại nó và My ngồi trên hàng ghế khán giả, trầm mặc không nói nửa lời.

– Sao im lặng thế?

Minh xuất hiện trước mặt hai người, vẫn là đôi mắt trầm ấm và nụ cười ôn nhu.

– Chúng ta đi ăn mừng chút nhé. Biểu buổi diễn cũng đã thành công tốt đẹp.

Minh cười, nói với hai cô gái. My cũng mỉm cười, đứng dậy.

– Du, chúng ta đi!

– Hai người cứ đi! – Nó lắc đầu. – Tao về đây. Chào thầy, em về!

– Sao thế? Đi một lát cũng được mà, thầy đã hứa sẽ đãi tất cả.

– Em cảm thấy mệt, em về nghỉ trước. Hai người cứ tự nhiên!

Nó mỉm cười, cúi chào rồi rời đi. Tâm trạng của nó không tốt, hơn nữa vì bài hát vừa rồi, nó cũng không tiện ở lại.

My im lặng nhìn theo bóng nó rời đi. Một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:

– Có lẽ cậu ấy đã nhận ra rồi.

– Cảm ơn em! – Minh đột nhiên nói một câu không ăn nhập với chủ đề.

– Vì đã giả làm bạn gái của anh? – My mỉm cười.

– Không!

Minh đột nhiên bước tới. Vòng tay anh ôm trọn bờ vai bé nhỏ của My. My sững sờ, đôi mắt mở to không hiểu nổi. Giọng nói trầm ấm của Minh vang lên:

– Cảm ơn vì đã yêu anh. Anh biết, bây giờ mình chưa thể quên Du, nhưng… hãy giúp anh nhé!

Giọt pha lên trong suốt lăn trên đôi má hồng của My. Nhỏ tựa đầu trên bờ vai Minh, mỉm cười, khẽ thì thầm:

– Em sẽ cố!

Hạnh phúc đang tiến đến gần, những sợi chỉ duyên phận cũng dần được gỡ rối. Mọi thứ bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó, một quỹ đạo bình yên.

– Em nói với cậu ấy rồi?

Hắn thở dài một tiếng, hỏi. Nó dùng ống hút dầm dầm mấy hạt trân châu trong cốc trà sữa, đôi môi nhỏ mím chặt, chậm rãi gật đầu.

– Em nói rồi.

– Vậy… cậu ấy sao rồi?

– Em không biết.

Nó cúi thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hắn mân mê tách cà phê, rồi khẽ mỉm cười, đứng dậy, tiến tới bên cạnh nó, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ.

– Tất cả là lỗi của anh!

Nó lắc đầu cật lực, cố gắng nở một nụ cười.

– Không! Là do em! Là vì em đã không chịu phân định rõ ràng tình cảm của mình. Nếu không, cũng sẽ không để mọi việc trở nên như vậy.

Ngừng một lát, nó thở dài nói tiếp:

– Có phải anh thấy em mang rất nhiều tội lỗi?

– Không đâu! Em không có lỗi.

– Đưng en ủi em! – Nó đẩy nhẹ tay hắn, cười buồn, bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục khoắng cốc trà sữa. – Nếu không phải vì em, đã không có nhiều người tổn thương như vậy.

Hắn cau mày một chút, quay trở lại ghế ngồi của mình. Đôi mắt nâu trầm ấm nhìn nó chăm chú. Một hồi lâu mới khẽ nói:

– Em thay đổi rồi!

– Như thế nào? – Nó nhướn mày.

– Trưởng thành hơn. – Hắn mỉm cười.

– Con người mà. Đến cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi.

Bó nhẹ nhàng đáp. Bản thân nó cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi, thay đổi nhiều là đằng khác. Bản tính ngây thơ hình như đã không còn nữa. Có lẽ cũng là do có quá nhiều sự việc đã xảy ra Suy nghĩ của nó đã trưởng thành hơn rồi.

– Ba mẹ anh về rồi! – Hắn đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. – Họ muốn gặp em.

Đôi mắt hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:

– Được! Vậy… họ có nói bao giờ hẹn gặp không?

– Nếu em muốn thì có thể đến ngay bây giờ. – Hắn mỉm cười.

– Bây giờ? – Mặt nó bỗng đỏ rực, trong đầu tự dưng nghĩ đến