Polly po-cket
Siêu Quậy Nổi Loạn!

Siêu Quậy Nổi Loạn!

Tác giả: Vợ SooHyun

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 10.00/10/357 lượt.

viễn cảnh con dâu tương lai gặp cha mẹ chồng trong mấy bộ phim đã xem. – Nhưng mà… em vẫn chưa có chuẩn bị gì cả. Đi như vậy…

– Không cần đâu! – Hắn tựa lưng vào thành ghế, khóe miệng cong lên. – Em như vậy là ổn rồi.

– Nhưng mà…

Nó vẫn còn chú chần chừ, nhìn lại người mình một chút, chỉnh đốn lại quần áo đầu tóc cho thật gọn gàng. Hắn nhìn mà phì cười.

– Em đâu cần nghiêm trọng thế chứ. Gặp mặt thôi mà.

– Lần đầu gặp mặt, phải để hai bác có ấn tượng tốt một chút. – Nó bĩu môi, vẻ nghịch ngợm.

– Thôi được thôi được. Vậy rốt cuộc bây giờ có đi được không? Nếu không thì để sau cũng được.

– Ừm… bây giờ đi cũng được. Dù sao cũng nên qua chào hỏi hai bác.

Hắn cười một tiếng, bước tới, đỡ nó đứng dậy. Cánh tay phải vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của người yêu. Ghé sát tai nó, hắn thì thầm:

– Gọi là ba mẹ.

Nó đỏ mặt, xấu hổ đẩy hắn ra. Hắn lại cười, vẻ không để ý, tiếp tục ôm eo nó, ra quầy thanh toán.

* * *

Biệt thự rộng lớn hiện ra trước mặt. Hắn dừng xe trước cửa, xuống xe, định kêu người mở cổng, nó lập tức níu lấy tay áo hắn.

– Ba mẹ anh… có khó tính không?

Hắn ngạc nhiên giây lát nhìn nó. Khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ, hắn khẽ cười, bỗng nảy ra ý trêu đùa một chút:

– Bình thường thì không, nhưng mà việc chọn con dâu thì vô cùng kĩ tính.

Để ý thấy nét mặt nó thêm vài phần lo lắng, hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ lấy vẻ bình thản.

– Đừng lo! Có gì anh sẽ bảo vệ cho em.

Nó bĩu môi, cũng không nói gì thêm. Hắn bước tới, gọi người ra mở cửa qua chiếc màn hình nhỏ gắn bên cạnh cổng. Chỉ tầm ba phút sau, một người đàn ông trung niên hớt hải chạy lại, mở cổng cho hai người.

Lái xe vào gara để. Sau đó hắn ra khỏi xe. Nó cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra ngoài. Hắn tiến tới, ôm lấy eo nó, kéo nó ép sát vào người mình. Nó trừng mắt, muốn đẩy ra nhưng cái người mặt dày không sợ trời không sợ đất kia vẫn làm ra vẻ tỉnh bơ, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

– Chuẩn bị tốt tinh thần chưa em yêu?

Hắn cười cười, hỏi người bên cạnh. Nó trừng mắt:

– Ai là em yêu của anh?

– Còn có thể là ai vào đây nữa?

– Hừ! Liệu ba mẹ anh có phải kĩ tính lắm không?

– Có thể lắm!

Hắn nhún nhún vai, cười cười. Nó lại càng thêm phần lo lắng. Chân bước đi cũng có chút run rẩy.

“Cộc cộc cộc”. Hắn dừng lại trước cửa một căn phòng, đưa tay lên gõ cửa.

– Mẹ, con đã về!

– Vào đi!

Một giọng nói phụ nữ ấm áp vang lên. Hắn rất tự nhiên, quay sang nhìn người bên cạnh, mỉm cười một cái như để trấn an, rồi đẩy cửa vào. Bên trong căn phòng rộng rãi, trên chiếc giường trải ga trắng muốt, một người phụ nữ đang ngồi, tựa đầu lên chiếc gối dựa vào thành giường. Mái tóc bà đã điểm bạc, nụ cười có vẻ yếu ớt nhưng vẫn không làm mất đi vẻ quý phái. Những đường nét trên gương mặt cho thấy, thời trẻ bà cũng là một cô gái rất xinh đẹp. Có lẽ giờ thì nó đã hiểu, vì sao hắn lại có vẻ đẹp trai như thế.

– Mẹ!

Hắn cúi đầu. Nó cũng vội vã gập người xuống:

– Con chào bác!

Mẹ hắn cười hiền hậu, vẫy tay ý bảo nó và hắn ngồi xuống giường. Hắn bèn lập tức kéo nó tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ mình:

– Con là Du?

– Dạ!

Nó vẫn có chút bối rối, đầu hơi cúi. Mẹ hắn thấy vậy, nhẹ nhàng bảo:

– Không cần căng thẳng. Sớm muộn gì chúng ta cũng là người một nhà. Con không cần lo lắng như thế.

– Dạ con… – Nó vẫn có chút không thoải mái. Lại nghe tới chữ “người một nhà” nên gương mặt trắng hồng trong phút chốc đỏ lựng lên.

– Cứ tự nhiên như ở nhà con. Không cần kiêng dè bác đâu. – Mẹ hắn vẫn giữ nụ cười hiền hậu.

– Con đâu có! – Nó vội vã ngẩng đầu lên, đáp.

Mẹ hắn lại cười, quay sang hắn, nói:

– Lâm, con ra ngoài một lát. Mẹ muốn nói chuyện riêng với Du.

Hắn gật đầu, đáp một tiếng rồi buông tay nó. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của nó, hắn cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc nó một cái trấn an, rồi rời khỏi phòng, khép cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại nó và mẹ hắn. Hoàng phu nhân nhìn cô con dâu tương lai một hồi rồi thở dài, nói:

– Bác biết trước đây hai bác đã có lỗi với hai đứa.

Ngừng một lát, bà tiếp tục:

– Bác biết là vì bác nên hai đứa mới phải xa cách như vậy.

– Bác…

– Nhưng hãy hiểu cho bác. Bác chỉ vì muốn bảo vệ sự nghiệp của gia đình mình. Vì quãng thời gian đó, sức khỏe bác trai không được tốt. Những cổ đông khác bắt đầu có hành động khác thường, muốn đoạt lấy công ty. Vậy nên mới phải bắt Lâm trở về nắm quyền. Thằng bé cũng rất giỏi, nhờ có nó mà công ty đã ổn định. Nó rất giống ba nó, có khả năng lãnh đạo rất tốt.

Nói đến đây, bà lại nhìn nó. Nó đang rất chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen to tròn nhìn bà không chớp. Bàn tay bà khẽ nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô gái trước mặt. Nó giật mình, ngạc nhiên nhìn bà, nhưng cũng không tránh né gì cả.

– Nhưng con biết không, quãng thời gian đó là quãng thời gian nó đua khổ nhiều nhất. Bác đã không tí lần thấy nó trầm tư, yên lặng ngắm nhìn bức ảnh của con. Nó đã cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi nhớ. Bác thực sực ảm thấy rất đua lòng. Vì thế, khi nó muốn chuyển tổng công ty về nơi này, bác đã lập tức đồng ý.

Nó hơi cúi đầu. N