
ư nhét vào một miếng bánh mì lên men, đầu tiên là nghèn nghẹn ê ẩm, tiếp theo chỉ còn lại ngọt ngào, bởi vì bây giờ anh cảm nhận được, anh rốt cuộc cũng đi vào lòng cô.
Lâm Tiêu Mặc nhìn chằm chằm sườn mặt trắng mịn trong lòng, trên đó là thần sắc bình tĩnh lại chân thành, nhưng dáng vẻ chân thành này làm tim anh có chút đau. Đem cô ôm chặt trong lòng, Lâm Tiêu Mặc hốc mắt ửng đỏ, trầm ngâm thật lâu sau, lại chỉ yêu chiều kêu một tiếng, “Ngốc!”
Không biết có phải do tác dụng của việc mở lòng đêm đó hay không, Thích Giai cùng Lâm Tiêu Mặc đều nhận ra điều biến hoá kỳ diệu của họ trong lúc đó, đây là một loại nói không nên lời nguyên cớ, lại khiến cho nhau đều vui sướng thay đổi.
Bởi vì không có gan thích hợp, tổ chuyên gia chỉ có thể để Thích ba triển khai trị bệnh bằng hoá chất, mà đây là một quá trình lâu dài. Thích Giai lo lắng Lâm Tiêu Mặc nghỉ phép quá lâu ảnh hưởng đến công việc liền thúc giục anh trở về, “Nơi này có bác sĩ, y tá, em và mẹ hai người có thể chăm sóc tốt cho ba, anh đi trước đi, đừng phí thời gian ở đây, hơn nữa…”Cô ngừng lại rồi đổi thành giọng vui đùa, “Bệnh này của ba em không biết phải chữa tới khi nào, hiện tại phải dùng thuốc đặc hiệu đều vô cùng đắt, còn chưa thể đi vào chữa trị, về điểm này tích cóp của em sợ là chống đỡ không được bao lâu, còn chờ anh kiếm tiền nuôi em và ba mẹ đó.”
Cô có thể tỏ ra yếu thế trước mình, khiến tâm tình Lâm Tiêu Mặc tốt lắm. Anh cười, lấy tay vuốt ve tóc cô, “Yên tâm, chồng em còn có chút tiền, sẽ không để em đói bụng.”
“Chẳng qua công ty quả thực còn rất nhiều chuyện, anh phải trở về một chuyến.” Anh một lát sau lại hỏi, “Nếu không anh đi về trước, tranh thủ mỗi cuối tuần đều đến đây với em.”
“Anh nhiều tiền quá a?” Thích Giai bất mãn mở miệng, “Hơn nữa, chạy tới chạy lui như vậy anh không mệt chết mới là lạ.”
“Anh không sao.” Anh vuốt đôi môi đỏ mọng của cô, có chút đau lòng nói, “Anh sợ nhất em không ăn được.” “Em cũng không có việc gì.” Cô đẩy ngón tay anh ra, dùng ngữ khí thương lượng nói, “Một tuần một lần thật sự quá thường xuyên, nếu không anh một tháng tới một lần đi.” Nói xong, không đợi anh lên tiếng, Thích Giai bổ sung, “Em cam đoan với anh, có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho anh trước tiên, tuyệt đối không gánh một mình.”
Lâm Tiêu Mặc lông mày khẽ nâng lên, như đang tự hỏi đề nghị của cô có thể xem xét được không, một lát sau mới đem tay cô đặt bên môi, nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn, “Vậy được rồi, có gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh.”
“Ân.” Thích Giai dùng sức gật đầu.
Tuy rằng Thích Giai và ba mẹ đều thúc giục Lâm Tiêu Mặc nhanh đi, nhưng anh vẫn kiên quyết muốn chờ Thích ba làm xong lần hoá trị đầu tiên.
Thích Lê Minh 8 năm trước đã từng làm hoá trị, nhưng lúc này đây liều thuốc và lực tác dụng của thuốc hiển nhiên so với trước đây càng mạnh, từ phòng hoá trị đi ra, ông đã đau đến xanh cả mặt, tựa như một người hoạt tử.
Thích Giai và mẹ cô đều đau lòng xoay lưng lại, vụng trộm rơi nước mắt, chỉ có Lâm Tiêu Mặc kiên cường nhất, từ tay y tá tiếp nhận Thích Lê Minh, đỡ ông quay về phòng bệnh. Buổi tối, anh lại cùng Thích Giai gác đêm.
Bởi vì phản ứng quá lớn, Thích ba ngủ không sâu, ông sợ đánh thức hai người đang ngủ say, gắt gao cắn răng không chịu tiết lộ bản thân khó chịu, nhưng cẩn thận mấy Lâm Tiêu Mặc vẫn phát hiện ông không được khoẻ. “Chú, có phải không thoải mái không?” Lâm Tiêu Mặc tiến đến bên giường, hạ giọng hỏi.
Thích Lê Minh lắc lắc đầu, nhưng trên trán mồ hôi lạnh đã biểu hiện đau đớn lúc này của ông.
“Cháu đi gọi bác sĩ?”
“Không cần.” Thích Lê Minh không ngừng kéo lấy tay Lâm Tiêu Mặc, “Đây là phản ứng bình thường, không sao,chú có thể chịu được.”
“Vậy uống nước a?”
“Được.”
Lâm Tiêu Mặc đưa tay đỡ lấy bả vai Thích ba, giúp ông ngồi dậy, lại đem nước đưa tới bên miệng ông, cẩn thận uống mấy ngụm, mãi đến khi Thích ba lắc đầu tỏ vẻ đủ, anh mới buông cái ly.
“Tiểu Lâm, chú muốn dựa vào một chút.” Thích ba nửa chống thân mình, tận lực không để cho sức nặng của chính mình ngã trên người Lâm Tiêu Mặc.
“Cháu đem giường nâng lên cho chú.” Lâm Tiêu Mặc nhấn xuống nút điện ở đầu giường, đem đầu giường nâng lên đến vị trí thích hợp, mới đem gối đầu dựng đứng lên, cho Thích ba dựa vào thoải mái hơn.
Hết thảy đã làm tốt, trên người cả hai đều có chút mồ hôi. Vì thế Lâm Tiêu Mặc lại đến buồng vệ sinh kế đó lấy nước ấm cho Thích Lê Minh lau người, cũng giúp ông thay một bộ đồ khô ráo.
“Tiểu Lâm a, thật sự là cám ơn cháu.” Thích Lê Minh nhìn Lâm Tiêu Mặc gọt hoa quả cho mình, chân thành nói lời cảm ơn.
“Chú, chú đừng nói như vậy, chú là ba Thích Giai cũng chính là ba con, chăm sóc chú là chuyện phải làm.”
“Giai Giai tìm được cháu là phúc khí của nó.” Thích Lê Minh tự đáy lòng cảm khái, “Cũng là phúc khí của chúng ta.”
Lâm Tiêu Mặc cười cười, cầm trái táo trong tay chia làm khối nhỏ, đưa cho Thích ba, “Vậy chú phải dưỡng bệnh cho tốt, về sau hưởng phúc của cháu và Thích Giai..”
“Chú cũng muốn, chẳng qua…” Thích ba dừng một chút, “Sợ là chú chờ không được.”
“Không đâu, chú phải tin tưởng bác sĩ, càng phải