80s toys - Atari. I still have
Sớm yêu trễ cưới

Sớm yêu trễ cưới

Tác giả: Hạ Mạt Thu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 10.00/10/494 lượt.

hích Giai cũng không dám thanh minh, chỉ cúi đầu, quan tâm hỏi, “Bác sỹ, vậy hiện tại có nặng lắm không?”

“Sốt đến viêm phổi, cô nói xem có nặng không?”

“Vậy có phải truyền nước biển không?” Thích Giai còn nhớ Lâm Tiêu Mặc không thích truyền nước biển.

Nữ bác sỹ trừng mắt với Thích Giai, giống như muốn nói, ngu ngốc, sốt cao như vậy không truyền có được không?

Tuy biết có thể bị mắng, Thích Giai vẫn đánh bạo thử, “Có thể uống thuốc được không, anh ấy không thích truyền nước biển.”

Nữ bác sỹ ánh mắt không chỉ là xem thường, quả thực đã chán ghét cao độ.

“Có ai khi không lại thích truyền nước biển?” Cô đem mọi thứ đặt lên bàn, “Cô nếu không muốn truyền nước biển, tôi sẽ không làm, đến khi người bệnh gặp chuyện gì không may, đừng tìm đến bệnh viện gây phiền toái.”

Lời này khiến Thích Giai không dám tranh luận tiếp, còn vội vàng mở bệnh án, đưa tới trước mặt bác sỹ, cười làm lành nói, “Vẫn nên truyền nước biển đi, truyền mau.”

Nữ bác sỹ vạn phần không tình nguyện tiếp nhận bệnh án, phụng phịu bắt đầu trị bệnh, ngoài miệng còn líu lo oán giận người bệnh bây giờ như thế nào như thế nào…

Thích Giai thở dài, bỗng nhiên hiểu được nguyên nhân có nhiều tai nạn y khoa hiện tại. Ngẫm lại, người bệnh đến xem bệnh không phải vì muốn để họ khai ra mấy cái kiểm tra, sau đó lãnh một đống thuốc về. Rốt cuộc muốn biết nhiều hơn về bệnh tình, không biết thế nào sẽ tự nhiên hỏi vài câu, nhưng bác sỹ cố tình liệt kê nội dung bệnh cao cao tại thượng, bộ dáng rất bình tĩnh, thử hỏi người bệnh có thể thoải mái sao?

Đành vậy, quyền sinh sát trên tay họ, không thể không cúi đầu a! May mà không để Lâm Tiêu Mặc vào theo, nếu không không chừng lại sốt cao hơn.

Sau một hồi bị bác sỹ xem thường, Thích Giai mới cầm lại phiếu khám đi đóng phí, lãnh thuốc, lăn qua lăn lại một hồi mới đem thuốc và hóa đơn đến giao cho y tá điều trị ngoài sảnh.

Y tá tiếp nhận thuốc, lấy ra bỏ vào trong mấy túi nhựa, sau đó lạnh lùng hỏi, “Năng động không? Năng động thì tự mình đi tới châm kim đi.”

“Sốt cao có chút mơ hồ, phiền cô qua giúp.” Thích Giai lễ phép khẩn cầu.

Y tá trẻ tuổi ngắm Lâm Tiêu Mặc đang tựa người vào ghế, không kiên nhẫn nói thầm, “Trước tiên đem thuốc này cho anh ấy uống, để thuốc tan sẽ châm kim.”

“Thuốc này uống sao? Làm sao có nước?” Thích Giai bật thốt lên hỏi.

“Phía trên không phải có hướng dẫn sao?” Y tá ngay cả cái nhìn xem thường cũng lười cho, trực tiếp xoay người đi vào phòng pha chế thuốc.

Thích Giai bị gào thét đến tích tụ, vừa định phát hỏa, đã bị một bác gái gọi lại, “Cô nương, đừng tức giận. Bọn họ luôn có thái độ như vậy.” Nói xong lại chỉ chỉ cửa, “Buồng vệ sinh bên cạnh có nước sôi, cô tới đại sảnh trung tâm mua một cái chén, lấy nước. Chữa bệnh quan trọng hơn, không cần thiết phải nổi giận với họ.”

Thích Giai liên tục nói lời cảm ơn, dựa theo hướng dẫn của bác gái đi lấy nước. Uống xong thuốc, Lâm Tiêu Mặc tựa đầu vào vai cô, ngủ mê man, đến khi y tá đến châm kim, anh mới tỉnh lại, cau mày, không vui kháng nghị, “Tôi không muốn chích.”

Y tá trẻ bị bộ dáng như trẻ con của anh làm cho nở nụ cười, chế nhạo nói, “Người lớn như vậy còn sợ chích a? Anh xem anh bạn nhỏ bên cạnh gan dạ chưa.”

Thích Giai nghe được âm thanh nói chuyện nhẹ nhàng làm rùng mình một cái. Cô ngửa đầu, nhìn mặt nữ y tá đang tươi cười oán thầm, MD, vừa rồi còn giọng nói còn cáu giận hung dữ, hiện tại sao lại như thiên sứ vậy. Nhìn người nào đó đang sốt cao, mặc dù cúi đầu, nhưng ngũ quan vẫn đẹp đẽ như trước, khuôn mặt đỏ hồng như táo không làm mất đi vẻ đẹp trai, còn đáng yêu thêm vài phần, khó trách y tá tỷ tỷ cũng bị ảnh hưởng.

Lâm Tiêu Mặc hình như cũng cảm thấy được giọng điệu hơi kỳ lạ của y tá, nhíu mày, đầu hướng về Thích Giai bên này cọ cọ, nhẹ giọng hỏi thử, “Không làm có được không?”

“Anh nói đi.” Thích Giai chậm chạp nâng mắt, nghiêm túc hỏi.

“Được rồi.” Lâm Tiêu Mặc vươn tay, tỏ vẻ đáng thương nói, “Muốn làm thì làm đi.”

Y tá cẩn thận châm kim vào, dịu dàng dặn dò hai câu mới đi, lúc rời khỏi ánh mắt kia còn lưu luyến dừng lại trên người Lâm Tiêu Mặc.

Nhìn bóng người đã đi xa, Thích Giai cười, chọc nhẹ vào ngực anh, “Bệnh còn phóng hoa đào khắp nơi.”

Lâm Tiêu Mặc cũng không biện hộ, chỉ bắt lấy tay cô đặt trên mu bàn tay đang ghim kim, hờn dỗi, “Bà xã, em không thương anh.”

“Sao?” Lời này thật khó hiểu.

“Em vậy mà để cô ấy sờ anh, hừ…”

Thích Giai phì cười ra tiếng, đang buồn phiền mấy chuyện lúc nãy, đã bị câu này của anh đùa đột nhiên thổi tan sạch sẽ hết. Cô cười đánh lên tay anh, giả bộ trịnh trọng nói, “Cho anh ủy khuất, về nhà khử độc sau.”

Lâm Tiêu Mặc lại lắm mồm vài câu, tiếc rằng người đang sốt, mệt mỏi, liền tựa vào người cô ngủ.

Thích Giai ngồi một bên, xem bộ dạng chán muốn chết, mới vừa mơ màng, di động đột nhiên vang lên, dãy số của Lục Tranh hiện trên màn hình.

Cô bắt máy, còn chưa kịp chào hỏi, đối phương liền hỏi thẳng, “Cô bị bệnh?”

Thích Giai thoáng giật mình, lập tức nhớ tới sáng sớm trước khi ra cửa đã nhắn Tô Hà xin nghỉ, Tô Hà có đề cập qua Lục Tranh sáng nay sẽ đến GS.

“Có chút không th