Snack's 1967
Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Sự cám dỗ cuối cùng (Leo cao)

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328150

Bình chọn: 9.00/10/815 lượt.

ua, chứng kiến cô có scandal với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác, chứng kiến cô ôm hôn tình cảm và lên giường với đàn ông trong các bộ phim, không dưới một lần anh lớn tiếng tuyên bố sau khi uống say: Tôi đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Nhưng mỗi khi nghe nói chuyện tình của cô không có hồi kết, trái tim anh lại hồi sinh. Anh quên sạch những lời tuyên bố hùng hồn trước đó. Anh vẫn ôm tia hy vọng chờ đợi cô quên đi thù hận, quay về bên anh. Anh đã chờ năm năm, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, cô đã chịu cho anh cơ hội…

Sau khi kể xong câu chuyện, Trịnh Vĩ nói: “Giản Nhu không tiết lộ với em chuyện này, chẳng phải cô ấy không coi em là bạn, mà do nguyên nhân chia tay của chúng tôi xuất phát từ bí mật và mối thù của đời trước. Cũng vì biết quá nhiều nên bố cô ấy mới bị hại chết.”

“Hả? Thế thì anh đừng nói quá rõ ràng.” Lạc Tình tiếp lời.

Trịnh Vĩ cúi đầu uống trà.

“Tại sao anh lại kể cho em nghe chuyện của hai người?” Lạc Tình không hiểu. “Anh muốn em giúp anh khuyên Tiểu Nhu à?”

“Cũng không hoàn toàn như vậy.” Trịnh Vĩ nở nụ cười ôn hòa và chân thành. “Tôi nghe nói em đã vì tôi mà lãng phí nhiều thời gian. Tôi thật sự cảm động, nhưng người tôi yêu là Giản Nhu. Cuộc đời này, tôi chỉ yêu mình cô ấy, cũng chỉ cưới một người phụ nữ là cô ấy. Điều duy nhất tôi có thể làm cho em là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em. Khi không còn ảo tưởng, em sẽ phát hiện, thật ra tôi là người đàn ông vô dụng, đến cô gái mình thích cũng không giành được.”

Lạc Tình quan sát người đàn ông trước mặt. Cô muốn tìm hiểu anh suốt mấy năm trời. Hôm nay, cuối cùng cô đã hiểu được đôi mắt thâm trầm như màn đêm của anh. Thì ra trong đó chứa đựng một người con gái và mối tình không thể dứt bỏ. Đây là điều ngay cả nằm mơ cô cũng không ngờ tới. Cô thở dài: “Anh đúng là vô dụng thật.”

“Bây giờ em phát hiện vẫn chưa muộn.”

“Anh không chỉ vô dụng mà còn ngốc nghếch nữa. Anh biết không…” Lạc Tình cảm thấy cần phải nhắc Trịnh Vĩ. “Tiểu Nhu đã nộp hồ sơ xin di dân. Cậu ấy định đi Canada, không bao giờ quay về đây nữa.”

Trịnh Vĩ hóa đá trong giây lát. “Di dân ư?”

“Em nghĩ cậu ấy không có ý định kết hôn với anh.”

Trịnh Vĩ siết chặt tách trà, chiếc cốc nóng bỏng tay mà anh không hề phát giác. Anh thề sẽ không để cô ra đi. Bất kể dùng thủ đoạn nào, anh cũng không cho cô rời khỏi anh lần nữa.

Một tiếng sau, chiếc A8 màu đen dừng lại trước khu nhà của Lạc Tình. Lạc Tình mở cửa xe rồi quay sang Trịnh Vĩ. “Nếu anh và Tiểu Nhu kết hôn, nhớ tìm một phù rể đẹp trai cho em. Phải đẹp hơn anh đấy!”

“Được thôi.” Trịnh Vĩ trả lời dứt khoát.

“Cám ơn anh!” Trong lúc Trịnh Vĩ không để ý, Lạc Tình nhoài người hôn lên má anh rồi nhảy xuống xe. Chiếc xe nhanh chóng quay đầu, phóng đi mất.

Lạc Tình thở dài, quyến luyến thu hồi ánh mắt. Dù anh hơi vô dụng, dù trái tim anh thuộc về người phụ nữ khác, cô vẫn thích anh. Vừa quay người, chuẩn bị lên nhà, cô liền nhìn thấy Giản Nhu. Lạc Tình sững người. Đối mặt với “tình địch”, nói không ghen tị là giả dối. Lạc Tình thật sự ghen tị với Giản Nhu, vì cô ấy có được tình yêu sâu đậm của người đàn ông như Trịnh Vĩ, dù cô ấy chà đạp trái tim anh tàn nhẫn đến mức nào, anh vẫn một lòng yêu thương cô. Tuy nhiên cô cũng biết rõ, bất kể tình yêu của họ có kết thúc tốt đẹp hay không, cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.

“Chúng ta lên nhà cậu đi!” Giản Nhu bình thản lên tiếng. “Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

Lạc Tình ngập ngừng rồi khẽ gật đầu.

Trong ấn tượng của Giản Nhu, nhà của Lạc Tình luôn gọn gàng, sạch sẽ. Hôm nay, căn hộ bừa bộn như bãi chiến trường. Trên nền nhà đầy vỏ chai bia và tàn thuốc lá. Lạc Tình dọn dẹp qua loa rồi lấy một lon bia trong tủ lạnh, hỏi cô: “Cậu có uống không?”

“Được thôi!”

Nghe bạn nói vậy, Lạc Tình lôi hết bia đặt lên bàn uống trà. Cô mở một lon, ngẩng đầu tu ừng ực. Giản Nhu vừa mở nắp vừa hỏi: “Cậu còn giận mình không?”

“Giận chứ!” Lạc Tình thẳng thắn đáp. “Nhưng giận thì giải quyết được vấn đề gì? Anh ấy là người đàn ông của cậu. Đây là sự thật không thể thay đổi.”

“Người đàn ông của mình ư?” Giản Nhu gượng cười, uống một ngụm bia, trong miệng toàn là vị đắng chát. Người đàn ông của cô vừa được Lạc Tình hôn, lại vội vàng đi gặp vị hôn thê, không biết chừng buổi tối còn bị cô gái nào đó cầm chân ấy chứ. Người đàn ông của cô luôn bận rộn như vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt chua chát của bạn, Lạc Tình hỏi thăm dò: “Vừa rồi cậu nhìn thấy…”

“Mình có nhìn thấy.”

“Mình…” Lạc Tình biết mình không nên tơ tưởng đến Trịnh Vĩ, nhưng thời khắc đó, cô không thể kiềm chế bản thân nên mới hôn anh. Nụ hôn này coi như lễ tế cho tình yêu đơn phương của cô, cũng là để sau này nhớ lại quãng thời gian si mê một người đàn ông còn có chút kỷ niệm ngọt ngào. Cô không ngờ lại bị Giản Nhu bắt gặp.

“Mình hôn anh ấy là vì…”

“Không sao đâu!” Giản Nhu nở nụ cười nhàn nhạt như không liên quan đến mình. “Mình còn được chứng kiến màn nóng bỏng hơn ấy chứ, của cậu chỉ là nụ hôn tạm biệt thôi mà. Mình đã quen rồi.”

Cho dù bạn tỏ ra rất bình thản, Lạc Tình cảm thấy mình vẫn nên giải thích rõ: “Cậu đừng hiểu lầm. Mình và a