
g phải vì phong bì mừng cưới mà là sự thông cảm và bảo vệ của anh ta đối với cô trong nhiều năm qua. Giản Nhu biết rõ, nếu không có Uy Gia, với cá tính của cô, chắc chắn không thể tồn tại lâu trong làng giải trí.
Rời khỏi công ty, cô nhận được điện thoại của Giản Tiệp: “Bạn trai chị cao bao nhiêu, nặng bao nhiêu cân? Mẹ định mua quần áo cho anh rể.”
Giản Nhu không rõ nên ước chừng: “Anh ấy cao hơn một mét tám, nặng hơn bảy mươi cân. Em bảo mẹ nếu mua thì đừng mua hàng hiệu. Từ trước đến nay anh ấy không mặc đồ hiệu, tốt nhất không gắn nhãn mác.”
“Tại sao?”
“Anh ấy không thích phô trương.”
“Đúng là người đàn ông cực phẩm. Ok, em biết rồi. À, ngày mai em và mẹ xuất phát, chị nhớ cùng anh rể đi đón. Mẹ mong được gặp anh rể lắm rồi.”
Giản Nhu ngập ngừng vài giây. “Được thôi. Để chị hỏi xem anh ấy có thời gian không.”
Chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, muốn trốn tránh cũng chẳng được. Sau khi gác máy, Giản Nhu lái xe tới khu văn phòng trang nghiêm. Cô xuống xe, đi bộ tới cánh cổng đóng kín mít. Bây giờ mới gần đến giờ nghỉ trưa nên cô định lát nữa gọi điện cho Trịnh Vĩ. Nào ngờ, vừa đi đi lại lại trước cổng hai vòng, lập tức có một người đàn ông mặt mũi nghiêm nghị đến hỏi cô.
Giản Nhu khai thật: “Tôi đến đây tìm bạn trai. Anh ấy công tác ở nơi này.”
“Bạn trai cô tên gì? Làm việc ở phòng ban nào?”
“Anh ấy tên là Trịnh Vĩ… Tôi không rõ phòng ban cụ thể. Nếu anh không tin, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, bảo anh ấy ra ngoài.”
“Cô gọi đi!”
Giản Nhu đành rút di động, bấm số của Trịnh Vĩ. Anh lập tức bắt máy.
“Anh đang bận à?”
“Ừ.”
“Buồn nhỉ?”
“Có chuyện gì ư?”
“Vâng…” Cô nhìn người đàn ông. “Em muốn chứng minh anh là bạn trai của em, anh có cách nào tốt không?”
“Điều này còn phải chứng minh à? Bây giờ chẳng phải cả thế giới đã biết rồi hay sao?”
“Cũng có người không xem Weibo của em.”
“Ai thế?”
“Em không biết. Em gặp anh ta ở cổng cơ quan anh. Em nói đến tìm anh ăn trưa nhưng anh ta không tin.”
“Anh sẽ xuống ngay!”
Không hổ danh từng được huấn luyện quân sự, từ “ngay” của Trịnh Vĩ được tính bằng giây. Nhìn thấy anh, người đàn ông lập tức tỏ thái độ cung kính rồi nhanh chóng rời đi.
Mười phút sau, Giản Nhu ngồi trong nhà hàng nhỏ dành cho người làm công ăn lương ở gần cơ quan Trịnh Vĩ. Cô vừa vui vẻ uống canh vừa hỏi bạn trai tin đồn mới kế nhiệm: “Người vừa rồi là ai mà đáng sợ thế?”
“Lần sau đến tìm anh thì em nhớ tới phòng bảo vệ đợi chứ đừng có đi đi lại lại trước cánh cổng khép kín, không người ta lại tưởng em là khủng bố định tấn công cơ quan nhà nước.”
“Khủng bố tấn công?” Cô giơ cánh tay mảnh mai ra trước mặt Trịnh Vĩ. “Anh ta có khả năng quan sát không hả? Phần tử khủng bố sẽ cử một người phụ nữ như em đến tấn công sao? Dùng sắc quyến rũ nghe còn có lý.”
Trịnh Vĩ cười. “Đúng thế. Em đến để dùng sắc quyến rũ anh.”
Ăn xong, Giản Nhu tiễn anh về cơ quan. Ngập ngừng một lúc, cô mới nói: “Mẹ em và Tiệp Tiệp sẽ về Bắc Kinh vào chiều ngày kia. Anh có thể ra sân bay đón không? Mẹ em muốn gặp anh.”
“Không thành vấn đề. Anh sẽ xin nghỉ nửa ngày.”
“Vâng!” Cô nhẹ nhàng nắm tay anh. “Mẹ em lớn tuổi rồi, sức khỏe không được tốt nên không chịu nổi sự đả kích. Chúng ta tạm thời giữ bí mật về thân phận của anh, cho mẹ em thời gian tìm hiểu anh trước, có được không?”
“Bất kể mẹ em tìm hiểu thế nào thì cũng không thể thay đổi thân thế của anh… Chuyện chúng ta cần phải đối mặt, em muốn trốn tránh cũng vô ích.” Trịnh Vĩ đáp.
Chương 17. Lựa chọn
Trịnh Vĩ nói không sai, chuyện cần phải đối mặt, trốn tránh thế nào cũng vô ích. Hôm bà Giản và Giản Tiệp xuống sân bay quốc tế Thủ đô, Trịnh Vĩ xin nghỉ nửa ngày, cùng Giản Nhu đi đón. Anh mặc com lê, đeo cà vạt chỉnh tề nên trông càng chững chạc và trầm ổn, đáng để phó thác cả đời.
Hành khách ra gần hết, Giản Nhu mới nhìn thấy mẹ và em gái. Hơn một năm không gặp, mẹ cô già đi nhiều, vết chân chim nơi đuôi mắt dày hơn, bước đi chậm chạp. Giản Tiệp tập tễnh đẩy xe hành lý đi đằng sau. Em gái xinh đẹp hơn trước với thân hình cao ráo, nước da trắng ngần và mái tóc ngắn trẻ trung. Giản Nhu từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt của mọi người.
“Chị ơi!” Nhìn thấy chị gái, Giản Tiệp giơ tay vẫy vẫy. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh chị, bàn tay cô cứng đờ trong không trung.
Trịnh Vĩ nhanh chóng đi đến, đón xe hành lý từ tay Giản Tiệp, cất tiếng chào hỏi: “Anh đã bảo thế nào chúng ta cũng sẽ gặp lại.”
“Anh…” Giản Tiệp hết nhìn anh lại quay sang Giản Nhu.
“Anh là Trịnh Vĩ, bạn trai của chị gái em.”
Giản Tiệp càng kinh ngạc. “Anh và chị Nhu yêu nhau từ lúc nào thế?”
“Từ lâu rồi. Từ năm mười hai tuổi, anh đã bắt đầu theo đuổi cô ấy.” Trịnh Vĩ đáp.
“Mười hai tuổi ư?” Giản Tiệp ngẫm nghĩ một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó. “Em nhớ hồi ấy có một nam sinh thường đợi chị em tan học, là anh phải không?”
Trịnh Vĩ gật đầu. “Nếu người em nói không phải là tên mập gần chín mươi cân thì đúng là anh.”
Trong lúc Trịnh Vĩ và Giản Tiệp trò chuyện vui vẻ, bà Giản chỉ nhìn anh chằm chằm, quên cả hỏi han con gái lớn. Giản Nhu đi đến, khoác tay mẹ. “Lưng m