
án lắc đầu, thở dài đáp:
– Tùy anh, nhưng tôi chỉ muốn anh hãy nghĩ kĩ trước khi nói cho AD biết, còn việc chịu trách nhiệm với tôi thì không cần thiết. Tôi không cần tiền của anh, càng không cần một kẻ không yêu mình và mình cũng không yêu chịu trách nhiệm. Được rồi, bây giờ chúng ta đều không đủ bình tĩnh để nói chuyện một cách lý trí, vì vậy chúng ta hãy tạm gác chuyện này lại, suy nghĩ chín chắn, rõ ràng mọi chuyện rồi gặp nhau quyết định dứt khoát, được chứ? – NT đưa ra lời đề nghị nghiêm túc.
– Đươc thôi, nhưng tôi cảnh cáo em đừng có ý định đem con bỏ trốn khỏi tôi, nếu không dù có phải lật tung quả đất này tôi cũng phải tìm ra bằng được. Hãy nhớ rõ lời tôi nói. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi.
Nói xong MV dứt khoát bước nhanh về phía trước, mạnh mẽ, vững chắc bỏ đi để lại một mình NT run rẩy đổ gục xuống đất. Cô nên làm thế nào đây? Cô hiểu được ánh mắt giận dữ, cảnh cáo vừa rồi của hắn. Nhất định hắn ta có khả năng làm như vậy, cô không thể trốn khỏi bàn tay hắn. Nên làm gì bây giờ? Ngay cả khóc cô cũng không thể, khóc có giải quyết được việc không? NT chẳng bao giờ thèm làm điều yếu đuối và vô nghĩa đó.
Thôi được, cứ thuận theo ông trời đi, không phải chính ông ta là người sắp xếp mọi chuyện? Để cho anh ta là cậu của học sinh của cô, tình cờ gặp AD và biết được sự thật.
NT thở dài cười đau khổ, không ngờ cô làm bao nhiêu cách cũng không chống lại được ý trời. Nghĩ như vậy, cô càng cười to hơn, sau đó lấy lại bình tĩnh, đứng dậy đi về.
CHƯƠNG XIII: YÊN TĨNH SUY NGẪM.
Bữa tối được dọn ra giữa nhà, mọi người giải chiếu xuống nền, ngồi quây quần bên nhau trong không khí ấm áp của một đại gia đình.
Các thành viên vừa ăn vừa trò chuyện về công việc, chuyện học hành, chuyện xóm làng…. Nói chung là đủ thứ chuyện.
Đầu tiên là ĐM than thở công việc vất vả, chán chường. Nghe vậy bà Hoa liền mắng:
– Anh kêu cái gì mà kêu? Có công việc như vậy là tốt rồi, chịu khó làm việc chăm chỉ đi, bây giờ ối người thất nghiệp kìa. Còn lông bông là chết với tôi.
– Mẹ à, con nói vậy thôi. Chỉ là hơi mệt mỏi và áp lực một chút, nói ra mới giải tỏa được. Chứ con vẫn làm việc hăng say, quên mình có dám nghỉ ngơi lúc nào đâu. – ĐM biện hộ luôn.
– Mẹ anh nói như vậy cũng chỉ muốn tốt cho anh, không phải yêu cầu anh làm việc quá mức, không có thời gian nghỉ ngơi rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. – Ông Tần cũng nhắc nhở con trai.
Nghe bố khuyên Minh gật đầu ngay tắp lự, cười nịnh nọt:
– Con biết bố mẹ quan tâm cho con, vì vậy con nào dám trái lời bố mẹ? Bố mẹ chỉ tây con có gan hùm cũng không dám nhìn hướng đông. Con trai của bố mẹ luôn tôn thờ câu nói triết lí ” bố mẹ đặt đâu con ngồi đó” mà.
ĐM vừa nói xong làm AD phì cười, dường như câu nói này thiên về việc hôn nhân đại sự hơn. Xem ra bác trai cô bé thành ngữ hơi kém, tự lấy đá đập đầu mình. Quả nhiên bà Hoa nhắc đến chuyện đó ngay:
– Anh chỉ được cái dẻo mỏ. Vậy sao tôi bảo anh lấy vợ anh có nghe đâu? Nhờ người làm mai mối mấy lần anh đều từ chối là thế nào? Sắp già đến nơi rồi mà vẫn cứ muốn bám dính bố mẹ mãi sao? – Bà mắng con nhưng trong ánh mắt lại có tia vui vẻ.
– Mẹ à, đang ăn cơm mà. Đừng nhắc đến chuyện đó được không? – ĐM mếu máo nhìn mẹ.
– Sao lại không nhắc? Anh đi làm suốt làm gì có thời gian nói chuyện với tôi? Mà cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này thì anh lại lẩn như trạch tôi lấy đâu ra cơ hội bàn chuyện tử tế với anh?
Bà Hoa mắng. Con trai bà là vậy, chẳng hiểu sao chưa chịu lấy vợ, có phải xấu xí, kém cỏi không ai thèm ngó ngàng đâu, gái theo đầy í chứ. Vậy mà cứ nhất quyết không chịu, bà làm mai thì bảo muốn tự mình tìm. Đặc biệt mỗi lần nhắc chuyện này là con trai bà tìm đủ cách tránh né khiến cho người mẹ như bà vừa tức giận vừa buồn cười.
Nghe mẹ nói như vậy, ĐM méo mặt, lảng tránh đáp:
– Con vẫn còn trẻ sao phải lo sớm? Hơn nữa con trai của mẹ đẹp trai, tài giỏi như vậy làm sao cần mai mối? Bây giờ là thế kỉ 21 rồi, ai còn xem mặt nữa người ta cười chết. Cứ để mọi chuyện tự nhiên, từ từ được không mẹ?
– Từ từ thì đến bao giờ? Tôi muốn ẵm cháu nội lắm rồi. – Bà Hoa nói dỗi.
Ngay lập tức ĐM nháy mắt với AD nhờ giúp đỡ, con bé hiểu ý nhưng lại nhân cơ hội vòi vĩnh, giơ ngón trỏ lên ” một tháng đồ ăn vặt”, ĐM nhăn mày giơ lại một ngón út có nghĩa là “một tuần”. Thấy vậy AD bĩu môi không chịu, ĐM đành đau khổ giơ hai ngón tay, AD cười tươi, hai người cùng gật đầu, ngầm kí kết hợp đồng nhanh chóng. AD cũng giống những bạn khác, rất thích ăn đồ ăn vặt như bim bim, bỏng, kẹo…. của mấy bà bán hàng rong, nhưng mẹ lại không cho bởi những thứ đó không tốt, ăn nhiều là có hại. Vì vậy mọi người trong nhà không phát hiện hai bác cháu họ vừa đàm phán xong một bản hợp đồng trong chớp nhoáng.
Vì hai tuần ăn vặt thỏa thích, AD nhiệt tình hoàn thành nhiệm vụ, nhõng nhẹo nói với bà:
– Bà ngoại, bà không yêu AD nữa sao? Con không muốn có thêm em bé đâu ạ.
– Sao AD lại nghĩ vậy? Dù bà có thêm cháu bà vẫn yêu AD của bà nhất mà, con không thích có thêm em chơi cùng sao? Như vậy càng vui chứ. – Bà Hoa cười vì cháu gái ghen tị, sợ phải chia sẻ tình cảm với e