
hơi buồn nhưng Hương chưa từng ghanh tị hay ghét bỏ Tuấn mà ngược lại Hương luôn biết ơn Tuấn.
Tuấn là một người em trai tuyệt vời. Tuấn luôn bênh vực Hương mỗi khi Hương bị bố mẹ mắng và luôn biết động viên an ủi Hương mỗi khi Hương buồn. Có được một người em trai hiểu chuyện và biết điều như Tuấn, Hương không còn mong muốn gì hơn nữa.
Nắm tay Hương. Tuấn giục.
_Chúng ta đi thôi chị.
Hương mỉm cười.
_Ừ. Chị em mình đi thôi.
Hương lễ phép chào bố mẹ.Ông Sơn gật đầu.
_Ừ. Hai chị em con đi đi. Nhớ phải cố gắng học tốt.
_Vâng. Chúng con nhớ rồi.
Hương chở em trai đi học bằng xe đạp điện. Trên đường đi, Tuấn hỏi.
_Lớp học của chị có đông không ?
_Chị cũng không biết. Đây là buổi học đầu tiên nên chị không nằm được tình hình.
Vỗ nhẹ vào lưng Hương. Tuấn động viên.
_Chị hãy cố lên. Em tin là chị sẽ tìm được một người bạn tốt.
_Cảm ơn em. Chị cũng hy vọng có thể tìm được ai đó.
Hương biết đang tự lừa dối và huyễn hoặc chính mình. Một người nhút nhát và hay tự ti như Hương làm sao có dũng khí kết bạn và làm quen với ai đó. Hương chỉ mong họ không xoi mói và không đem Hương ra làm trò đùa là Hương đã cảm thấy mình may mắn lắm rồi.
Đến trường tiểu học Minh Tâm. Hương dừng xe lại. Tuấn trèo xuống.Tay vẫy vẫy. Tuấn nói.
_Chị mau đến trường của chị đi. Nếu không lại muộn học bây giờ. Ngày đầu tiên mà đi học muộn thì xui lắm.
Hương cười.
_Cảm ơn em. Em vào lớp trước đi.
Gặp bạn bè trong lớp. Tuấn nhanh chóng hòa nhập vào không khí sôi động và náo nhiệt cùng các bạn. Hương đứng lặng nhìn em trai. Hương mong Tuấn mãi mãi được sống hạnh phúc và có thể làm được những gì mà thằng bé muốn. Hương không muốn nó giống như mình.
Hương có thể yên tâm vì em trai Hương rất thông minh và lanh lợi. Nó biết phải làm gì để thực hiện được ước mơ của mình. Hương nghĩ người nên lo ở đây là Hương mới đúng. Hương quá ngốc nghếch, lại luôn gặp vận xui. Cuộc sống từ lúc sinh ra cho đến tận bây giờ chưa có lúc nào dễ chịu với Hương.
Hương quay đầu xe. Xem đồng hồ. Hương giật mình, đã hơn bảy giờ, Hương chỉ còn hơn mười phút nữa là muộn giờ học.
Lúc Hương đến trường đại học Thiên Tân. Sân trường vắng hoe, Hương cảm tưởng chỉ có mình Hương đi học ngày hôm nay. Hương đã đi học muộn hơn mười phút nên các bạn trong trường đều đã vào lớp hết cả.
Hương nhăn nhó kêu khổ. Vội vàng đi gửi xe. Hương đi tìm lớp học của mình. Trường đại học Thiên Tân đã được xây dựng cách đây hơn mười năm. Ngôi trường có tất cả hơn một trăm phòng học. Toàn bộ phòng ốc và tường được sơn màu trắng. Sân trường rợp bóng mát của cây.
Hương đi lên hành lang, rẽ phải đi thêm mấy mét nữa. Hương tìm được lớp học của mình. Tiết học đầu tiên là chính trị. Hương không hiểu một người học kinh tế như mình tại sao phải học chính trị ngay tiết học đầu tiên nhưng dù có thắc mắc, Hương vẫn phải theo. Đây là quy định của trường học, Hương không có quyền thay đổi điều đó.
Đứng ngoài cửa lớp nhìn vào, Hương thấy lớp mình có hơn hai mươi người. Nhìn lướt qua một lượt, Hương đếm được hai mươi bốn thành viên, cộng thêm Hương nữa là hai lăm. Vậy là lớp học này cũng không đông lắm.
Hương rụt rè chào ông thầy dạy chính trị. Ông thầy và cả lớp nhìn Hương với ánh mắt tò mò và quan sát. Hương thấy có mấy bạn trong lớp tròn xoe mắt nhìn, có người bịt miệng. Hương cay đắng biết mình đang làm trò hề cho họ.
Thầy giáo giục Hương mau vào lớp và nhắc nhở Hương từ lần sau đừng đi học muộn nữa. Hương lí nhí hứa rồi nhanh chóng đi vào lớp.
Căn phòng học chỉ có mấy trăm mét vuông, chỉ vừa đủ cho hai lăm người ngồi và hai lăm cái ghế. Hương chỉ thấy trống duy nhất một cái ghế trên hàng thứ mười hai tính từ trên xuống. Không còn cách nào khác, Hường đành ngồi xuống.
Một tiếng cạch vang lên. Hương giật mình quay lại. Nhìn khuôn mặt sát khí và lạng băng của người con trai ngồi phía sau mình. Hương nuốt nước bọt.
Tất cả lớp đều nhìn hai người. Hương là người mới đến nên không hiểu người đang tìm cách gây sự với mình là ai.
Hương nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta. Hương thấy anh ta có đôi mắt đen sâu, hàng lông mày đen rậm, mái tóc được nhuộm màu hung đỏ, làn da trắng mịn, đôi môi lúc nào cũng hếch lên tỏ vẻ khinh mạn, mũi thẳng, ánh mắt của anh ta nhìn người đối diện như muốn lột trần hết mọi suy nghĩ và những uẩn khúc đang chất chứa trong đầu. Hương chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đeo khuyên tai. Trên tai anh ta đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc.
Hương nhìn xuống chiếc áo cánh khoác bên ngoài và chiếc áo phông màu đen mặc bên trong của anh ta. Nhìn cách ngồi học như một ông chủ của anh ta. Hương nổi da gà. Hương không biết anh ta là ai nhưng cái cách anh ta nhìn người khác và thái độ sợ sệt của các bạn trong lớp. Hương có thể đoán được một phần. Anh ta là một người có sức ảnh hưởng và có thể sai khiến được người khác.
Hương vội quay mặt lên. Mỗi chiếc bàn học trong lớp đều là những chiếc bàn cá nhân nên có thể di chuyển dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến người khác.
Hương vội di chuyển chiếc bàn của mình dịch lên phía trên. Hương thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có th