Teya Salat
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214173

Bình chọn: 10.00/10/1417 lượt.

trong lòng, chỉ cần Hương buồn, nước mắt có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.

Anh ta giật mình nhìn vào đôi mắt to tròn của Hương, đôi mắt long lanh đầy lệ. Khi nhìn vào đôi mắt của Hương, anh ta thấy mình bị hút hồn. Anh ta nhận ra Hương có một đôi mắt rất đẹp. Mặc dù về mọi mặt của Hương, anh ta không thích nhưng còn đôi mắt, anh ta không thể nói là mình không thích. Anh ta thích đôi mắt của Hương. Đôi mắt thật trong, thật hiền và thật đẹp.

Thấy Hương khóc tự nhiên anh ta thấy mủi lòng. Anh ta thấy mình cần có trách nhiệm với những gì mà anh ta gây ra cho Hương. Nhưng đó chỉ là một thoáng xao động và yếu đuối. Ngay lập tức anh ta lấy lại tự chủ và con người lạnh lùng trước kia.

Anh ta quay gót bỏ đi. Anh ta mặc Hương muốn xoay sở ra sao thì xoay. Anh ta không quan tâm.

Hương không hy vọng sẽ nhận được lòng tốt của anh ta nên việc anh ta quay lưng bỏ đi. Hương cũng không cho thế là một điều lạ. Hương chua xót khi thấy mọi người quen đối xử bất công và vô lý với mình. Họ chỉ thích hành hạ và đem Hương ra làm trò đùa. Ít ai trong số họ nghĩ rằng Hương cũng là con người, Hương cần được đối xử công bằng và tử tế.

Hương nắm chặt cặp kính vỡ trong tay. Mắt Hương đỏ hoe vì khóc. Môi Hương mím chặt. Quá tức giận và chán chường. Hương chỉ muốn hét to lên hay đập phá một thứ gì đó.

Hương mò mẫm bước đi như một người mù dở.

_Bốp !

Đầu Hương đập mạnh vào thân cây trước mặt. Nhăn mặt vì đau. Hương liên tục xoa trán. Trong khu vườn này toàn cây là cây. Nếu bình thường không bị vỡ kính, Hương còn biết đường mà đi, nhưng bây giờ mắt Hương không nhìn rõ được xung quanh, Hương sợ rằng mình sẽ không bao giờ thoát khỏi đây.

Bóng tối, sợ hãi đang bủa vây lấy Hương. Càng luống cuống, càng sợ hãi, Hường càng không nhìn rõ được đường đi. Vừa mới bị va đập vào thân cây. Hương vấp phải rễ cây mọc trồi trên mặt đất. Hương ngã xấp mặt về phía trước.

Mắt Hương nổ đom đóm, quần áo dính đầy đất cát, thân người ê ẩm. Tình trạng của Hương lúc này rất thê thảm. Hương càng cố, càng bị ngã, và càng bị va vào cây mọc xung quanh khu vườn.

Hương gắng gượng ngồi dậy, vuỗi đất cát trên quần áo, mặt Hương dính lem toàn cát. Không cần gương soi, Hương cũng biết trông mình bây giờ rất giống một con hề.

Hương khóc, khóc như mưa. Ôm lấy mặt, Hương ngồi dựa xuống gốc cây bên cạnh. Hương ước giá mà mình có thể chết ngay vào lúc này. Nếu có thể chết được, Hương sẽ kết thúc được cuộc sống khổ ải của chính mình.

Hương nghe có tiếng bước chân lạo xạo đi về phía mình. Hương co rúm lại vì sợ. Hương sợ bị các bạn trong trường lôi Hương ra giữa sân trường để làm trò hề cho họ.

Hương vội ôm chặt lấy túi sách. Hương ngồi co lại như một con tôm. Đầu ngục mặt xuống gối. Hương mong ai đó chỉ vô tình đi ngang qua đây rồi mong chóng rời đi.

Hương nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi dừng hẳn. Hương ngửi được mùi nước hoa, mùi thơm của quần áo của người nào đó đang đứng cạnh mình.

Hương đông cứng cả người. Hơi thở ngưng đọng. Mắt nhắm lại. Hương chuẩn bị tinh thần để nghe những lời lẽ khiến nhã của người đó nhưng trái ngược với suy nghĩ và dự đoán của Hương.

Một giọng nam trầm ấm vang lên.

_Cậu không sao chứ ?

Lần đầu tiên trong đời Hương mới được nghe một người có giọng nói như thế. Đây cũng là lần đầu tiên, Hương được ai đó hỏi han quan tâm mà không phải là những lời nói giễu cợt.

Hương không dám ngẩng mặt lên. Hương đáp lời người lạ mặt bằng một giọng run rẩy thiếu sức sống.

_Tôi…tôi không sao .

Cậu ta mỉm cười trấn an Hương.

_Cậu đừng lo tôi không làm gì có hại cho cậu đâu. Nếu cậu cần gì cứ nói. Tôi sẽ cố gắng giúp cậu.

Hương nghĩ. Không biết mình có nên tin cậu ta không ? Từ trước đến nay mình chỉ thấy mọi người đem mình ra làm trò đùa. Có ai đối xử tốt với mình đâu. Nhỡ đâu cậu ta chỉ muốn đùa giỡn với mình thì sao ? Tốt nhất là mình không nên tin cậu ta thì hơn. Tin rồi lại thất vọng, lại đau hơn vì bị lừa thì thà rằng tin vào chính mình và dựa vào chính mình còn hơn.

Nghĩ thông suốt. Hương nói.

_Không cần đâu. Tôi không sao. Cảm ơn cậu.

Cậu ta từ tốn giải thích.

_Lúc nãy tôi đứng ở ngoài kia, thấy cậu hết va đập vào cây lại ngã xuống đất. Tôi nghĩ là mình có thể giúp được gì cho cậu nên tôi mới đến đây. Cậu đừng ngại, có gì cậu cứ nói ra đi. Tôi đã hứa là sẽ giúp cậu. Tôi sẽ làm đến cùng.

Hương ngẩng mặt lên. Hương nghe cậu ta nói một hồi. Hương nghĩ dù có bị cậu ta lừa hay đem mình ra làm trò đùa cũng không sao. Hương đang rơi vào tình trạng tồi tệ, nếu có bị tồi tệ hơn nữa cũng không làm tình hình khá hơn được. Giống như một người mang một bao tải năm mươi kí, nếu có phải mang thêm một kí nữa, chắc người đó cũng có thể tải được.

Nhìn khuôn mặt lấm tấm bụi bẩn của Hương. Cậu ta đưa cho Hương một chiếc khăn tay.

_Cậu lau mặt đi.

Hương tròn xoe mắt nhìn cậu ta. Mắt Hương đỏ hoe, sống mũi cay cay. Hương bịt chặt miệng, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với Hương thế này.

Hương lặng người. Hương không biết có nên cầm lấy chiếc khăn tay của cậu ta hay không? Cậu ta giục.

_Cậu cầm lấy đi. Đừng ngồi im như thế.

Hương c