XtGem Forum catalog
Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214183

Bình chọn: 7.5.00/10/1418 lượt.

tốt bụng, dễ mến và cởi mở. Tự nhiên Hương cảm thấy an ủi và ấp áp.

_Tôi hơn cậu hai tuổi. Cậu nên thay đổi cách xưng hô.

_Xưng bạn bè không phải hơn lúc nào cũng chị chị em em hay sao ?

Hương lắc đầu đáp.

_Tôi hơn tuổi cậu. Cậu phải gọi tôi là chị. Tuy chúng ta có thể là bạn nhưng nên gọi cho đúng tuổi tác và vai vế.

Cậu ta dài giọng đáp.

_Vâng. Thưa chị. Như thế cô đã hài lòng rồi chứ ?

Hương mỉm cười. Cậu ta đứng sững lại. Hương giật mình hỏi.

_Sao đang đi, cậu dừng lại làm gì ?

_Cô có biết là cô cười rất đẹp không ?

Hương đỏ mặt.

_Cậu đừng nói lung tung. Mà lúc nãy tôi bảo cậu gọi tôi là chị rồi kia mà.

Cậu ta ngán ngẩm bảo Hương.

_Cô đúng là một bà cô già khó tính.

Hương cười tươi. Lần đầu tiên trong đời. Hương không còn phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì. Ở bên cậu ta thật thoải mái và tự do.

Đút chìa khóa vào ổ khóa. Khởi động máy. Đội mũ bảo hiểu. Cậu ta đưa Hương về trường đại học.

Năm phút sau cả hai đến nơi. Trả lại nón bảo hiểm cho cậu ta. Hương hỏi.

_Cậu đang là học sinh cấp ba. Cậu đến trường đại học làm gì ?

_Tôi trốn học.

Hương tròn xoe mắt nhìn cậu ta.

_Cậu phải cố mà học. Cậu chỉ còn một năm nữa thôi là cậu phải thi lên đại học rồi. Cậu không nên chủ quan.

Cậu ta bực mình.

_Sao nhe cô nói giống như mẹ tôi thế nhỉ ? Tôi ghét học. Học chẳng mang lại lợi ích gì cả.

Hương thở dài.

_Có thể bây giờ cậu không thấy tác dụng của việc học nhưng mai sau cậu sẽ hiểu thôi.

Xếch gọn túi sách trên vai. Hương mỉm cười.

_Cảm ơn cậu vì tất cả. Nếu mai sau cậu có việc gì cần nhờ tôi làm, cậu cứ đến tìm tôi. Mặc dù tôi biết khả năng của mình không ra gì nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Xoa nhẹ vào đầu Hương. Cậu ta cười thật tươi.

_Đừng có ngốc. Tôi biết cô là một cô gái kiên cường. Cô có thể làm được nhiều thứ. Cô nên tin vào bản thân mình.

Hương đứng lặng nhìn cậu ta. Hương không biết mình đang mơ hay đây là sự thật nữa. Nếu tất cả đều là sự thực thì ông Trời ưu ái Hương quá. Ông đã cho Hương gặp được một người bạn tốt bụng. Hương hy vọng giấc mơ này còn kéo dài mãi nếu đột ngột kết thúc ở đây, Hương sẽ hụt hẫng, đau khổ và chán chường.

Chào theo kiểu nhà binh, cười thật tươi, mắt nheo lại. Cậu ta quay đầu xe rồi phóng vụt đi. Hương vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

Hương sờ lên trái tim của mình. Từng nhịp trống đang đập gấp gáp trong lồng ngực. Mặt Hương đỏ bừng. Hương không thể tin được là chỉ bằng nụ cười, giọng nói và ánh mắt của cậu ta. Hương đã thấy trái tim và những suy nghĩ khác lạ đang len lỏi trong mạch đập cảm xúc của chính mình.

Lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, Hương không muốn mình mơ mộng để rồi lại phải thất vọng. Hương tự thấy bản thân Hương chỉ là một cô gái tầm thường, xấu xí, từ gia cảnh cho đến hình thức bề ngoài, sức học, Hương thấy mình không xứng đáng với ai cả. Tốt nhất Hương nên cố gắng học tốt, sau đó tìm một công việc gì đó để làm còn hơn ngồi mơ mộng viển vông.

Nhìn đồng hồ trên tay. Hương giật mình, đã hơn mười một giờ rồi. Chắc Tuấn đang chờ Hương ở trước cổng trường. Hương buồn bã không yên. Buổi học đầu tiên ở trường đại học đã báo trước điểm gở. Hương sợ hãi khi nghĩ mình còn phải chịu đựng hơn bốn năm nữa.

Lấy xe đạp điện. Hương vội lái xe đến trường tiểu học Minh Tâm. Đúng như dự đoán của Hương, cậu em trai đã chờ Hương được hơn hai mươi phút rồi.

Mặc dù phải chờ lâu nhưng trông Tuấn không có gì là bực tức hay nóng vội. Nhìn thấy chị gái, Tuấn lo lắng hỏi.

_Chị đã gặp phải chuyện gì đúng không ?

Hương hối lỗi nói.

_Chị xin lỗi vì sự trậm chễ của mình. Em có chờ chị lâu không ?

_Em cũng chỉ vừa mới ra đây thôi. Nếu chị bận, từ lần sau em sẽ tự đi xe buýt về nhà.

_Đừng làm thế. Chị không bận gì cả. Nếu thực sự chị bận, chị sẽ nhờ bố mẹ đưa em đi học. Chị không yên tâm để em đi xe buýt hay đi đâu một mình.

Tuấn phì cười.

_Chị coi em trai của chị vẫn còn là con nít sao. Chị nên nhớ năm nay em đã mười tuổi rồi.

Hương xoa đầu Tuấn.

_Chị biết. Em chị đang lớn dần lên. Mai sau khi em thực sự là một chàng trai trưởng thành chị sẽ không đưa em đi học nữa, lúc đó em sẽ tự đi một mình. Còn bây giờ em phải để chị đưa em đi học. Lên xe đi em. Chắc bố mẹ đang chờ chị em mình về ăn cơm.

Tuấn cười.

_Chị quên là hôm nay bố mẹ không về nhà à ? Mẹ bảo hôm nay công ty phải tăng ca nên bố mẹ cần làm thêm giờ.

Hương thở dài.

_Không biết đến bao giờ, chị mới có thể giúp đỡ được cho bố mẹ. Thấy bố mẹ phải vất vả vì hai chị em mình. Chị không đành lòng.

Ôm eo Hương. Tuấn động viên.

_Nếu chị muốn giúp bố mẹ. Chị phải cố gắng học cho thật tốt. Em và chị phải tự hứa với nhau là năm nào cũng phải đạt được bằng khen của trường. Thế nào chị có đồng ý không ?

Hương hào hứng gật đầu.

_Chị đồng ý. Chị cũng mong có thể làm được như thế.

_Em tin là chị sẽ làm được.

Hương cảm thấy ấm áp. Lòng Hương rộn rã niềm vui. Ở bên cạnh thằng em trai, Hương không còn phải lo lắng bị người khác sỉ nhục hay bị đối xử bất công nữa.

Dù Hương là một người chị xấu xí và ngốc nghếc nhưng trong mắt Tuấn, Hương là một người đáng ngưỡng mộ và trân trọng. Hương không oán trách ông