
Trời, hay oán trách cha mẹ vì đã sinh mình ra với hình hài xấu xí và một trí tuệ không được thông minh.
Mọi điều ở Hương đều không được, thứ duy nhất khiến Hương vẫn còn tiếp tục sống được cho đến tận bây giờ là tính cách lạc quan, yêu đời và luôn tin tưởng vào tương lai. Hương luôn nhìn mọi thứ bằng con mắt dễ chịu. Dù hay bị bắt nạt và bị đối xử bất công nhưng Hương không tìm cách phản kháng lại hay tìm cách trả thù họ.
Hương không muốn sống trong thù hận, không muốn biến thành một kẻ suốt ngày sống trong bóng tối của chính mình. Hương là con người. Dù là một con người không hoàn thiện nhưng chỉ cần còn niềm tin. Hương sẽ có một tương lai tương sáng, sẽ có một cuộc sống bình yên. Hương vẫn luôn tin như thế và sẽ không bao giờ ngừng hy vọng.
Dắt xe vào sân. Hương bảo Tuấn.
_Em đi cất cặp và rửa mặt mũi đi. Chị sẽ nấu cơm trưa.
Tuấn le lưỡi hỏi.
_Chị có nấu được không đó ? Chị thừa biết là chị nấu ăn dở tệ rồi còn gì ?
Hương nhăn mũi.
_Em dám chê chị nấu ăn dở hả ? Em có muốn chị đánh em không ?
_Chị định bắt nạt em khi không có bố mẹ ở nhà hả ? Em không ngờ chị là người độc ác như thế.
Tuấn vừa nói vừa cười. Hương làm mặt giận. Tuấn xếch cặp trên vai rồi phóng thật nhanh vào nhà. Hương dựng chân chống xe. Nở một nụ cười nhẹ nhõm. Hương biết mình đang tìm lại được niềm vui đã mất.
Cất cặp sách, rửa tay chân, đeo tạp dề. Hương bắt đầu nấu bữa trưa. Vừa nấu Hương vừa xem sách dạy nấu ăn.
Hương là một đầu bếp dở tệ. Mặc dù được bà Dung – mẹ Hương dạy bảo chu đáo nhưng Hương vốn là người vụng về lại hay học trước quên sau nên dù đã hơn mười năm trôi qua, tay nghề của Hương vẫn không khá hơn chút nào. Hương là người càng chửu mắng thì càng hay đánh hỏng đồ và hay làm hỏng việc. Bà Dung vì hiểu con gái nên bà đành chịu thua. Bà nghĩ thà để mặc cho Hương tự tìm ra cách còn hơn chỉ bảo mà chẳng được gì.
Người mẹ nào cũng mong con cái của mình thông minh, xinh đẹp và có thể làm dạng danh gia tộc. Hương là đứa con gái duy nhất của bà. Nếu bà xấu xí và vụng về thì không có gì đáng nói, đằng này bà mảnh khảnh, dễ nhìn, ăn nói có duyên. Bà tự hỏi ông Trời tại sao lại để cho Hương không giống bà ở bất cứ điểm gì ?
Mỗi lần đi làm về mệt, nếu người đầu tiên bà nhìn thấy là Tuấn. Bà sẽ mỉm cười. Còn nếu là Hương, bà chỉ cần nhìn vào khuôn mặt với cặp kính to đùng và mái tóc bù xù của Hương là bà lại điên lên. Bà có thể mắng chửu Hương với bất kể lý do gì, kể cả Hương có làm sai hay không ?
Dọn thức ăn lê bàn. Hương gọi Tuấn.
_Chị nấu xong rồi. Ra ăn cơm đi em !
Tiếng của Tuấn vọng ra từ trong phòng riêng.
_Chị chờ em một chút. Em sẽ ra ngay đây.
Nhìn thức ăn ở trên bàn. Tuấn bịt chặt miệng. Mặt Tuấn đỏ bừng vì phải nhịn cười. Hương nhăn nhó.
_Em đang làm gì thế ? Chị biết là chị nấu ăn không ngon. Em ăn tạm vậy.
Tuấn ôm lấy bụng, gập người xuống. Tuấn phá ra cười như điên. Hương cáu.
_Em thôi cười đi được không ? Trông chị giống con hề lắm hả ?
Tuấn quẹt nước mắt trên khóe mi. Cu cậu cười nhiều quá nên văng cả nước mắt. Hỉ mũi. Tuấn nói.
_Chị nhìn lại mặt chị đi. Xem chị có giống con hề không ?
Hương nghe thằng em trai nói. Không cần Tuấn nhắc đến lần thứ hai. Hương vội đi tìm một cái gương. Vừa nhìn thấy những vết nhọ ngang dọc trên mặt. Hương cũng phá ra cười. Tiếng cười của hai chị hòa lẫn vào nhau. Cười chán, hai chị em bắt đầu ăn cơm.
Tuấn ngán ngẩm nhìn mấy khúc cá rán cháy khô. Nhìn đĩa rau sào nửa sống nửa chín. Nhìn bát canh khoai hầm xương có màu đỏ trước mặt. Cầm lấy đũa. Tuấn gắng gượng gắp một đũa rau. Vừa cho vào mồm. Tuấn nhăn mặt. Cố nuốt xuống cổ họng. Tuấn vội vàng cầm cốc nước bên cạnh. Tu một hồi. Tuấn kêu.
_Chị Hương ! Nhà mình còn muối không ?
Hương buồn rầu nói.
_Chị nấu mặn lắm hả ?
_Chị cứ ăn đi rồi biết.
Hương nếm từng món một. Mặt Hương nhăn lại như khỉ phải ớt. Là người nấu, Hương còn không nuốt nổi nói gì đến thằng em trai. Hương hối lỗi bảo Tuấn.
_Chị xin lỗi. Chị đã cố gắng hết sức rồi nhưng vẫn không khá hơn được.
Tuấn trấn an.
_Em không trách chị. Chỉ cần lần sau, trước khi nấu chị tập trung hết tâm trí và nhớ rằng đừng cho quá nhiều muối vào món ăn là được.
Hương gật đấu nói.
_Chị nhớ rồi.
Hương chọn một khúc cá không đến nỗi bị rán cháy đen rồi gặp cho Tuấn. Mặc dù thức ăn không được ngon nhưng hai chị em thương yêu nhau nên không có gì là quá to tát. Nếu Tuấn là một thằng em trai ích kỉ, và tự kiêu. Hương sẽ sống rất khổ sở. Vừa bị bố mẹ mắng, vừa bị thằng em trai bắt nạt làm sao Hương thở nổi. Cũng may Hương có một thằng em trai hiểu chuyện và thương chị gái. Tuấn không cho vẻ bề ngoài xấu xí, trí tuệ trì trệ và ngốc nghếch của Hương là một vấn đề và đáng xấu hổ. Trong mắt Tuấn, Hương là người chị cần bảo vệ và động viên. Nhờ có tình yêu của thằng em trai, Hương đã phấn chấn lên nhiều.
Ăn xong, Hương rửa bát. Hơn một giờ chiều nay, Hương có hai tiết học thêm. Trở về phòng riêng, mở cặp sách, Hương lấy sách vở ra. Hương bắt đầu đọc sách. Tuy ngốc nghếch và không thông minh, nhưng nhờ đức tính cần cù và kiên nhẫn, Hương cũng đi học và đỗ đạt được như