Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Sự Trả Thù Ngọt Ngào (My sweet lovely day)

Tác giả: mysweetlovelyday

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3215185

Bình chọn: 8.00/10/1518 lượt.

ược bộ mặt thật của cô. Cô muốn chơi với tôi chứ gì, được thôi tôi sẽ chơi với cô. Cứ giả vờ ngu ngơ, và ngốc nghếch đi, cũng có lúc cô không còn sống được yên trong tay tôi. Loại con gái mà tôi khinh rẻ nhất chính là những người như cô.

Đi lướt qua cửa sổ, hắn không cố ý nhìn vào trong phòng nhưng hình ảnh Hương đang được ôm trong vòng tay em trai hắn, khiến hắn không thể không nhìn. Tự dưng cơn giận dữ vừa mới xẹp xuống được một chút lại bùng lên. Hắn không thể để Hương tiếp tục lợi dụng em trai hắn, và tiếp tục sử dụng em trai hắn như một công cụ để trả thù hắn. Hắn đang tìm cách để bắt Hương phải lộ con người thật của mình. Hắn sẽ chứng minh cho em trai hắn biết, Hương là một cô gái xấu xa như thế nào.

Hắn không nhận ra rằng, hắn đang quan tâm đến Hương vượt quá mức bình thường. Xem ra dù Hương có là kẻ thù của hắn, nhưng được hắn chú ý thế này nằm ngoài mong đợi của Hương. Bị hắn hiểu lầm là một đứa con gái thủ đoạn, và xấu xa. Hương có nguy cơ sống khổ sống sở với hắn. Hắn sẽ không tha thứ cho Hương, hắn sẽ bắt Hương phải trả giá cho những lỗi lầm mà Hương đã gây ra cho hắn.

Không muốn nhìn thêm nữa, hắn lững thững ra về. Nếu là những hôm khác, thế nào hắn cũng biết hắn cần gì và muốn gì nhưng hôm nay hắn hoàn toàn mất phương hướng, hắn không biết hắn nên làm gì tiếp theo, nên đi về nhà hay là đi đâu đó ? Hắn chán nản, cuối cùng hắn quyết định hắn sẽ đi học, hắn cần một nơi cho hắn cảm giác hắn đang sống, hắn không muốn một mình cô độc trong căn nhà lạnh ngắt, không có hơi người.

Hương khóc ngất trên vai Phong. Có bao nhiêu uất ức, tủi phận, đau khổ, Hương đều cho tuôn theo dòng nước mắt. Hương khóc nhiều quá. Phong đau xót nói.

_Xin lỗi cậu. Mong cậu tha thứ cho anh trai mình. Tuy anh ấy không phải là người xấu nhưng từ nhỏ anh ấy đã quen sống lạnh lùng, quen sống cô độc nên anh ấy mới không biết biểu lộ tình cảm của mình thế nào cho người khác hiểu. Việc anh ấy đến thăm cậu chứng tỏ anh ấy quan tâm đến cậu đúng không ? Cậu sẽ không giận anh ấy chứ ?

Hương nói lộn xộn.

_Tôi..tôi không giận anh cậu. Tôi…tôi biết tôi là ai. Cậu nói đúng, lẽ ra tôi nên cảm ơn anh ấy vì anh ấy đã đến thăm tôi.

Phong mỉm cười dễ mến.

_Thấy cậu nghĩ được thông suốt như thế là tốt rồi. Cậu có muốn ăn gì không để tôi đi mua ?

Hương buồn rầu nói.

_Tôi muốn đi về. Tôi không muốn ở bệnh viện thêm một lúc nào nữa.

Phong không đồng tình.

_Cậu đang bị bệnh, cậu cần được bác sĩ chăm sóc và theo dõi. Nếu xin xuất viện bây giờ, lấy ai chăm sóc cậu khi cậu bị ốm thế này ?

Hương trấn an Phong.

_Cậu đừng lo, mặc dù cánh tay của tôi phải mất hơn nửa tháng mới khỏi, mặc dù vẫn còn ngây ngấy sốt nhưng chỉ cần tinh thần tôi phấn chấn lên tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi. Nếu còn nằm ở đây, tôi sợ rằng bệnh của tôi còn lâu khỏi hơn.

Nghe lí luận của Hương, Phong phì cười.

_Đây là lần đầu tiên, tôi mới nghe kiểu nói chuyện ngược đời như cậu. Cậu có thấy ai nói là không cần bác sĩ chăm sóc mà chỉ cần nhờ tinh thần tốt là có thể khỏe lại được không, mặc dù biết tinh thần rất quan trọng nhưng không thể thiếu sự chăm sóc của bác sĩ.

Hương xuống nước cầu xin.

_Cậu làm ơn đi xin giấy xuất viện cho tôi đi. Tôi muốn về nhà, có lẽ bố mẹ và em trai tôi đang chờ tôi ở nhà. Tôi không muốn họ lo lắng cho tôi.

Phong thấy từ sáng đến giờ không thấy bố mẹ Hương đến thăm Hương. Nhìn sâu vào đôi mắt buồn phiền, và cô độc của Hương. Phong hiểu ra rằng mối quan hệ giữa Hương và bố mẹ Hương không được tốt lắm. Tự dưng Phong thấy thương hại cho Hương. Phong muốn bảo vệ Hương.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe và xưng mọng vì khóc của Hương. Phong khuyên bảo.

_Cậu nên ở đây thêm đi, đừng về nhà vội. Hãy chờ cho đến khi nào cảm thấy khá hơn thì lúc đó mới xin giấy xuất viện, còn bây giờ cậu ngoan ngoãn nằm xuống và nghỉ ngơi đi.

Hương cương quyết lắc đầu.

_Không ! Tôi muốn về nhà, tôi không muốn ở đây. Cậu làm ơn giúp tôi, nếu cậu không giúp, tôi sẽ tự đi xin giấy xuất viện.

Phong cáu.

_Cậu ương bướng vừa thôi. Nếu cậu muốn chết thì hãy xin giấy xuất viện về nhà. Còn nếu không, nên nghe lời tôi ở lại đây thêm hai hôm nữa rồi hãy về.

Hương kêu lên.

_Hai hôm nữa ! Làm sao mà tôi chịu nổi.

Hương loạng loạng đi xuống đất, cầm điện thoại, túi sách, Hương nhất quyết rời khỏi bệnh viện. Cánh tay đau nhức, khiến Hương nhăn mặt và rên lên một tiếng.

Phong chửu thầm.

_Cậu đúng là con nhóc ương bướng ! Cậu không thể nghe lời tôi ở lại đây thêm được sao ?

_Tôi đã nói là tôi muốn đi về nhà.

Hương xăm xăm đi ra cửa. Phong lắc đầu chịu thua. Cuối cùng Phong đành nhượng bộ.

_Tôi sẽ đi xin giấy xuất viện cho cậu nhưng tôi phải nói trước, nếu bác sĩ không đồng ý cho cậu xuất viện, cậu phải tiếp tục ở lại đây. Thế nào cậu có đồng ý không ?

Hương gật đầu nói nhanh.

_Đồng ý ! Cậu làm ơn đi nhanh lên đi !

Nhìn khuôn mặt háo hức vì sắp được xuất viện của Hương, Phong vừa thương vừa tức. Phong thấy mình có một cô bạn thật trẻ con và thật ngốc nghếch. Mặc dù không muốn Hương ra viện sớm như thế này nhưng Phong vẫn làm theo lời Hương.

Bệnh viện Gia Mỹ rất rộng lớn


Pair of Vintage Old School Fru