
gười bịt mặt, ngửa đầu nuốt vào, hồ nghi nhìn nhìn lại hắn, “Ta đi nhé?”
Thử nhấc chân, hắn không nhúc nhích, nàng lại tiếp tục nhấc chân, hắn vẫn là không nhúc nhích. Tốt lắm, vậy là hắn hực sự thả nàng đi rồi.
“Ngô…” Đi được ba bước, Tiêu Tiêu nhất thời ngã gục trên mặt đất. Không phải là thuốc miễn phí sao, kẻ lừa đảo!
“Tỉnh tỉnh, Tiểu Điệp đã tỉnh lại!”
“Thiếu gia, ngài không có việc gì thì tốt rồi, nô tài thực lo lắng cho ngài quá.”
“Tụ Bảo, có chỗ nào không thoải mái không?”
Ừm, Tiêu Tiêu ngẫm lại. Vốn là ăn viên thuốc kia xong, sau đó là bị đánh ột chưởng, tiếp theo liền hôn mê lập tức ngay, chuyện sau đó không ấn tượng… “Rốt cuộc là có chuyện gì!” Loạn thất bát tao.
“Không biết, khi bọn ta quay về đã thấy nàng ngã gục trên mặt đất, tên bịt mặt kia đã không còn thấy bóng dáng. Chúng ta còn đang muốn hỏi nàng có chuyện gì xảy ra đây.” Hùng tiên sinh đầu tàu gương mẫu, trả lời vấn đề của Tiêu Tiêu.
Thì ra không có ai biết à, Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, rất nhanh liền bắt lấy tay áo Phẩm Nguyệt, “Đại ca, Hình Thất không sao chứ? Mọi người không sao chứ?”
Phẩm Nguyệt vỗ vỗ tay nàng, “Yên tâm, bà ngoại đang dưỡng bệnh, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏe.”
Không có việc gì là tốt rồi, nghĩ vậy Tiêu Tiêu liền kéo chăn ra định bước xuống giường.
“Đi đâu?” Đem nàng kéo trở về giường, Phẩm Nguyệt phủ lại chăn bông lên người Tiêu Tiêu, “Không nên cử động, muội cần nghỉ ngơi.”
“Ta muốn đi xem Hình Thất, đại ca, thân thể của ta thể rất tốt, huynh để ta đi đi.” Thiệt là, trừ bỏ cái viên thuốc nho nhỏ lúc nãy nàng uống ra thì chẳng có chuyện gì cả, “Tài thúc, ngươi tránh ra.”
“Tiểu Điệp… nàng…” Hùng tiên sinh biểu tình có điểm kì quái.
Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là nên giải quyết xong chuyện của hắn trước đã, “Ta thành thật nói cho huynh biết, kỳ thật ta vốn không phải là Vũ Điệp, nàng ấy đã sớm qua đời rồi, ta bất quá chỉ là một linh hồn mượn thân xác của nàng ấy mà thôi.”
Hùng tiên sinh trầm mặc trả lời, “Ta biết, bọn hắn đã nói hết với ta rồi.”
Tốt lắm, nếu mọi người đều đã biết rõ thì thoải mái rồi, “Có lẽ trượng phu của Vũ Điệp là huynh, nhưng ta chỉ thừa nhận Hình Thất mới là trượng phu của ta. Huynh hiểu ý ta chứ?”
“… Ừm… Ta hiểu được…”
Aiz! Vậy là đã K rớt một trượng phu, còn mỗi cái tên cương thi chưa tỉnh lại kia nữa. “Đại ca, huynh để cho ta đi nhìn Hình Thất một chút thôi, ta không xảy ra chuyện gì cả, khỏe mạnh vô cùng mà.”
Hình Thất! Nàng vừa tỉnh lại đã nhớ đến hắn, ngực nhói đau, Phẩm Nguyệt trả lời, “Được rồi, đại ca không ngăn muội nữa, ta sẽ đưa muội đi.” Chia rẽ bọn họ liệu có phải thực sự là cách giải quyết tốt nhất không, hai đệ đệ này của hắn, hắn phải giải quyết thế nào đây?
Vốn tưởng rằng đem Tụ Bảo giao cho bà ngoại là phương pháp tốt nhất, nhưng lúc đó nhìn thấy Hình Thất bảo vệ nàng mà chịu nguy hiểm đến tính mạng, nàng cũng thà chết không chịu rời khỏi Hình Thất, hắn bắt đầu hoài nghi. Có lẽ hắn mới chính là người cố chấp, hắn mới là đầu sỏ phá hư tình cảm của bọn họ. Tụ Bảo, đại ca thật sự đã làm sai rồi sao?
Không để ý chút nào đến tâm tư của Phẩm Nguyệt, Tiêu Tiêu vội vàng đi tìm tên gian nhân kia, cảm giác đã rất lâu rồi không nhìn thấy hắn.
Trên giường có một người nằm yên không nhúc nhích, mị nhãn mê hoặc ngày xưa giờ đã đóng chặt lại, không còn có bộ dạng tức giận nữa. Khẽ vươn tay sờ lên mặt Hình Thất, Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xé lớp mặt na da người xuống.
Khuôn mặt có điểm tái nhợt, vô cùng mảnh mai. Hình Thất lúc ngủ nhìn thật giống như một tiểu hài tử. Tiêu Tiêu khẽ lướt qua mi mắt hắn, dọc theo cái mũi, cuối cùng chạm tới môi của hắn. Hình Thất, chàng mau tỉnh lại đi, ta có rất nhiều lời muốn nói cho chàng biết.
Phẩm Nguyệt đứng một bên nhìn Tiêu Tiêu chan chứa tình cảm với Hình Thất, hắn thậm chí cảm giác được sự ghen tị mãnh liệt đối với Hình Thất. Bàn tay nắm chặt run run, không được, không thể tiếp tục nhìn nữa, tình cảm của hắn đối với nàng đã quá sâu đậm, hắn phải làm gì bây giờ đây?!
“A!”
Phẩm Nguyệt vừa ra đến cửa liền nghe thấy tiếng hét của Tiêu Tiêu, vội vàng quay trở lại, đỡ lấy thân thể của nàng, “Tụ Bảo! Tụ Bảo!” Làm sao vậy? Tại sao biểu tình của Tụ Bảo lại thống khổ như vậy! “Không nên cử động, để đại ca nhìn xem!”
Tiêu Tiêu đưa cổ tay để Phẩm Nguyệt bắt mạch, biểu tình đau đớn trên gương mặt nàng đã giảm bớt, nhưng lại mang theo biểu tình cổ quái không hiểu nổi, “Đại ca, huynh đã từng nghe đến Tình hoa độc chưa?”
“Tình hoa? Muội biết mình trúng độc gì sao Tụ Bảo?” Hắn chưa từng nghe đến loại độc này, hoàn toàn không biết c