XtGem Forum catalog
Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tác giả: Ngọc Mai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323233

Bình chọn: 8.5.00/10/323 lượt.

c, chỉ biết ở không mà sai vặt người khác. Dù sao tôi cũng nợ cậu ấy một buổi dang về nhà, nên trả lại là xong chứ gì.

Và thế là Hà Vy tội nghiệp lại loay hoay dưới bếp với mớ đồ ăn từ trên trời rơi xuống. Còn Thanh Phong thiếu gia đang đang say sưa giấc ngủ trên chiếc giường yêu quý của tôi.

Đây có phải là sự khác biết giữa giai cấp tư sản và giai cấp vô sản?

BỮA CƠM NGON NHẤT

– Thanh Phong! Thanh Phong!

Tôi cố sức lay Thanh Phong dậy. Ai đời lại nhà người khác mà ngủ ngon lành thế không biết.

– Mẹ, để con ngủ xíu nữa đi…

– @##%$%&^*

Cái gì cớ chứ? Kêu tôi bằng mẹ à? Cái tên này, chắc chán sống rồi.

– Phan Thanh Phong! Cậu thức dậy cho tôi!

Tôi cố hết sức lay lay Thanh Phong dậy, lúc này mắt cậu ấy thực sự mở. Cậu ấy nhìn tôi trơ trơ ra đó rồi lẩm bẩm:

– Hạnh Như…sao em lại như thế chứ? Anh có gì không bằng cái thằng nhãi Thanh Nam kia?

Một chút ngạc nhiên hiện lên trong tôi. Thì ra, Hạnh Như là người Thanh Phong để ý. Hèn chi lúc trên xe của 2 anh em nhà họ, tôi đã nhận ra sự hiềm khích của hai anh em. Thì ra là vì chuyện này.

Tất nhiên ngoại trừ ngoại nhìn ra, Thanh Phong chẳng có gì bằng Thanh Nam cả. Đó là sự thật cơ mà.

– Hạnh Như, Hạnh Như….

– Hạnh Như cái đầu cậu á! Tỉnh dậy cho tôi!

Tôi sắp nổi khùng lên khi cậu ấy cứ tung hoành trong nhà tôi như thế. Cái tên Thanh Phong này, đúng thật là…

– Ủa, xấu xí, xấu xí, ha ha, xấu xí…

– @!#@%^

– Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đẹp hơn cậu mà.

– #@$@#%$&

Đồ điên, có ai lại so sánh như cậu ấy chứ? Nhất định Thanh Phong học rất tệ môn Ngữ Văn đây này.

Tôi thẳng tay mà đánh vào mặt Thanh Phong.

– Xấu xí, cậu muốn chết à? Sao lại đánh tôi? – Thanh Phong ngồi bật dậy, nổi cáu với tôi.

– Ai kêu cậu cứ ở đó mà gọi tên Hạnh Như…Hạnh Như… gọi hoài mà chẳng thèm tỉnh!

– Ơ…tôi có sao? – Thanh Phong gãi gãi đầu, rồi cười hề hề như cầu hòa.

– Đồ điên! – tôi sẵn miệng mắng Thanh Phong một câu rồi chạy tuốt vào nhà bếp trước khi cậu ấy nổi cơn thịnh nộ.

**

– Cơm cậu nấu cũng được đấy nhỉ!

– Được là được thế nào?

– Nói chung, cũng nuốt vào miệng được, không thể ói ra ngoài – Thanh Phong ngây thơ trả lời tôi.

– Cậu….

– Tôi làm sao?

– Ơ…không có gì…

Đấy, Hà Vy tôi chẳng có thể làm gì ngoài cúi đầu cho Thanh Phong thiếu gia hành hạ. Ôi cuộc đời.

– Sao hôm nay cậu không về nhà? – Tôi vừa ăn vừa hỏi Thanh Phong.

– Không liên quan đến cậu – Thanh Phong không thèm nhìn tôi mà trả lời.

– Ờ…đúng vậy… – Tôi im lặng không hỏi gì nữa.

LẠI TRỐN HỌC

Cả 2 đều chăm chú cho bữa ăn của mình. Thanh Phong cũng không thèm mắng nhiếc hay quát nạt tôi nữa. Tôi nhận ra rằng, cậu ấy đã gặp phải chuyện gì nên mới thay đổi như thế. Nhưng tất nhiên, chuyện đấy không liên quan đến tôi. Mặc dù tôi thừa nhận, khi không được Thanh Phong đưa đi học, có một cảm giác hơi buồn trong tôi, nhưng đó chỉ là “hơi hơi” thôi. Và hôm nay khi tôi nhận ra Hạnh Như có mối quan hệ đặc biệt với 2 anh em nhà họ, tôi đã không còn bất cứ suy nghĩ vui vơ mơ mộng gì nữa. Lý do hết sức đơn giản, vì tôi với Hạnh Như vốn căn bản không th ể so sánh với nhau.

Nói túm lại, tôi không muốn tìm hiểu chuyện riêng của cậu ấy làm gì, nếu không muốn gặp họa sát thân.

– Cha cậu đâu? – Thanh Phong chợt hỏi xóa tan suy nghĩ trong tôi.

– Mất rồi – Tôi không thèm nhìn Thanh Phong mà trả lời.

– À, xin lỗi..

Lời nói ấy suýt làm tôi đánh rơi đôi đũa xuống đất. Đây có phải là câu nói phát ra từ miệng Thanh Phong thiếu gia hay không? Trước giờ chỉ có người khác xin lỗi cậu ấy thôi, sao hôm nay lại đảo ngược tình thế thế này. Tự dưng tôi muốn đi khám vì tôi nghĩ thính giác của mình có vấn đề.

– Hình như hôm nay tivi có báo bão đấy – Tôi nhìn Thanh Phong với ánh mắt đầy trêu chọc.

– Bão cái đầu cậu – Thanh Phong không ngần ngại mà quơ đôi đũa lên dọa đánh tôi, rồi bỗng dưng cậu ấy ngừng lại cái hành động ức hiếp người khác mà nói – Hôm nay cậu may mắn vì bổn thiếu gia không còn sức đôi co với cậu.

– Cậu… gặp chuyện gì à? – Tôi tần ngần một hồi lâu rồi lên tiếng hỏi.

– Không liên quan đến cậu.

Thanh Phong lặp lại câu nói ban nãy. Rồi, có một sự im lặng bao trùm cả hai. Trong lòng tôi tự dưng có một cảm xúc là lạ. Lúc này, trông Thanh Phong đẹp trai hơn thường ngày, ngay cả gương mặt suy tư trầm ngâm hiện giờ cũng đủ giết người rồi. Mặt tôi bỗng dưng nóng bừng lên, tim đập loạn xạ như muốn nhảy ra ngoài.

– Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn hoài không chán à? – Thanh Phong chọt nhận ra ánh mắt kì lạ của tôi, cáu gắt quát.

– Ờ…xin..lỗi….

Tôi xấu hổ rút lại ánh mắt vô duyên của mình ban nãy. Chợt tôi thấy khóe môi Thanh Phong hơi nhếch. Cậu ấy đang cười, nhưng cố không để tiếng cười bật lên. Tôi xấu hổ chỉ biết cặm cụi ăn cho xong bữa cơm của mình.

– Ngày nào cũng nhịn ăn thế à? – Thanh Phong lại là người bắt chuyện trước.

– Không, chỉ khi mẹ tôi đi về ngoại nên tôi mới nhịn.

– Mẹ cậu…đi bao lâu rồi?

– 5 ngày.

– HẢ????

Thanh Phong lại được dịp sử dụng tiếng hét vốn có của mình khiến tôi đứng tim mà làm rơi cả đũa xuống đất.

– Vậy là gần cả tuần nay cậu kh