XtGem Forum catalog
Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tại sao tôi lại yêu em… Vịt con xấu xí!

Tác giả: Ngọc Mai

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 9.5.00/10/331 lượt.

phận tôi lại gắn với hai con người đó chứ. Đúng thật là…ông trời không hiểu thấu lòng người.

Điện thoại Anh Thư reo lên. Nó lật đật quăng cây dao xuống đất và chạy đi nghe điện thoại.

Tôi kịp thời né được thương tích do cây dao vô tội ấy gây ra. Đúng là con gái, chẳng có ý tứ một chút nào hết.

– Alo, Anh Thư nghe!

Anh Thư bật loa ngoài điện thoại rồi để điện thoại trên bàn, vừa nghe vừa gọt táo. Tôi phải công nhận phục nhỏ này sát đất, để thế mà cũng nghe điện thoại đuợc. Bái phục! Bái phục! Tôi vô tư nhai một miếng táo vừa suy nghĩ lung tung.

– Có Hà Vy đấy không?????

Tôi suýt phun miếng táo vừa may mắn lọt vào miệng ra ngoài. Là giọng một thằng con trai. Ai lại kiếm tôi giờ này chứ?

Anh Thư phải bịt chặt 2 tai vì âm thanh này không được dễ nghe cho lắm. Dù rằng bật loa ngoài nhưng với 1 khoảng cách như thế mà khiến cô nàng phải bịt chặt 2 tai thì mọi nguời cũng biết cái cường độ của câu nói ấy như thế nào rồi.

– Ai mà hỏi Hà Vy thế? – Anh Thư sau khi chấn chỉnh trạng thái tâm lý ổn định, nó cố lấy lại bình tĩnh mà hỏi.

– Có nghe tôi hỏi gì không? Có Hà Vy đấy không?

Anh Thư nhìn tôi đầy nghi ngờ, khi thấy tôi trợn mắt lắc đầu tỏ vẻ không hiểu chuyện gì, Anh Thư quát lớn:

– NÀY, CÓ CHỈNH CÁI ÂM LƯỢNG CỦA ANH XUỐNG ĐƯỢC KHÔNG VẬY? NGƯỜI ĐÂU MÀ VÔ DUYÊN THẤY SỢ!!!!!

Câu nói “nhỏ nhẹ” ấy của Anh Thư khiến tôi phải bịt 2 tai lại. Bỗng có 1 suy nghĩ hiện lên trong đầu tôi, nếu cái nhà này mà lung lay chỉ vì giọng hét trời ban của Anh Thư tiểu thư thì sao nhỉ?

Anh Thưu bực tức tắt mày, rồi quăng điện thoại vào một góc. Nó nhìn tôi đầy bực bội:

– Sao mày lại có thể quen biết cái con người không học môn Đạo Đức thế hả?

Tôi không trả lời chỉ biết nhìn nó tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng thật mà, trong lớp ngoài Anh Thư ra, tôi có quen ai khác nữa đâu, mà lại là con trai nữa chứ….

Sau 1 hồi suy đi nghĩ lại, nghiên qua cứu lại, tôi vẫn không biết người con trai mất lịch sự ấy là ai. Tất nhiên, trong quá trình nghiên cứu cái đầu và lục lại ký ức, tôi có lường qua 2 cái tên mà tôi gọi là sao chổi, thế nhưng tôi nhanh chóng gạt cái suy nghĩ đó qua một bên vì không có chứng cứ xác thực, ngoại trừ cái volume ấy không khác gì của Thanh Phong thiếu gia là mấy. Thử nghĩ xem, nếu là Thanh Phong thì cậu ấy điện Anh Thư kiếm tôi làm gì? Cứ cho là tôi trốn tránh công việc của mình nhưng nếu không có tôi nấu cơm thì cậu ta vẫn có thể về nhà hoặc ăn tiệm, cậu ấy làm gì rỗi hơi mà điện thoại tìm tôi như thế chứ? Còn về Thanh Nam thì chắc chắn sẽ không có chuyện ấy xảy ra. Có đời nào mà cậu ấy quan tâm đến con người nhỏ bé như tôi?

Nhưng cũng không thể loại trừ cái trường hợp hiếm hoi ấy xảy ra.

Đang đau đầu suy nghĩ thì….

– Gì nữa đây?

Số điện thoại ấy lại gọi vào máy Anh Thư, cô nàng bực bội bò đi lấy điện thoại rồi quát.

– Làm ơn cho tôi gặp Hà Vy…tôi sắp đói đến nơi rồi….

Giọng nói ấy với cái giọng vô duyên ban nãy khác nhau một trời một vực khiến tôi phải há hốc mồm ngạc nhiên, sau 3 giây suy nghĩ và định hình lại câu nói ban nãy, tôi nhảy toáng lên:

– Thanh Phong! Là Thanh Phong!!!!!!!!!!

Đúng, suy nghĩ của tôi không sai. Kết quả cho câu nói ấy của tôi là giọng Thanh Phong quát trong điện thoại:

– Hà Vy xấu xí kia, mau về nấu cơm cho bổn thiếu gia! N…H…A…N…H……..

Cai tiếng “nhanh” ấy được Thanh Phong kéo thật dài trong điện thoại khiến tôi cứ ngỡ cậu ấy sắp đứt hơi đến nơi. Tôi mặc kệ ánh mắt Anh Thư nhìn mình như nhìn một vật thể kì lạ trên trời rơi xuống, run lẩy bẩy mà trả lời trong điện thoại:

– Được rồi…cậu…đợi…tí…

– NHANH!!!!!!!!!!!!!!

– ……

Tút..tút…tút…

Tôi vội vã thu dọn rồi chạy đi, không để cho Anh Thư có cơ hội mà thắc mắc này nọ với mình. Nhưng tôi biết, chiều nay khi vào lớp, thế nào Anh Thư cũng tra hỏi toi tới cùng cho mà xem. Hức hức thật tội thân cho tôi quá…

Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được, vì sao tôi lại sợ hãi với tiếng hét của Thanh Phong như thế. Ây za, đó lại là ẩn số và không bao giờ tôi biết được câu trả lời.

**

Tôi thở hồng hộc vì chạy bộ gần cả cây số mới về đến được ngôi nhà thân yêu của mình. Vừa đến nơi tôi đã thấy Thanh Phong thiếu gia ngự trị trước nhà mình, vừa nhìn thấy tôi, Thanh Phong tức giận quát mắng:

– Có ai như cậu mà dám để tôi đợi lâu như vậy không hả? cậu có biết bây giờ đã là mấy giờ không??

– Tôi…xin…lỗi….

Tôi kịp thời nói ra 3 tiếng đó. Chẳng biết vì báo ứng hay sao mà khi thốt ra từ miệng 3 tiếng mà Thanh Phong không thích nghe ấy, tôi bỗng thấy choáng váng mặt mày…

Rồi trời đất như tối sầm…

Trong lúc ấy, tôi cảm giác đuợc có 1 bàn tay đã kịp thời đỡ tôi để tôi không phải ngã xuống đất…

Trong cơn mê man, tôi nghe được…. “Xấu xí! Xấu xí!!! Tỉnh lại xem nào…”

“có tỉnh không thì bảo???”

“định trốn nấu cơm cho tôi à??”

“tỉnh dậy xem…”

Bức xúc, tôi rất bức xúc, tôi muốn ngồi bật dậy mà biện minh cho mình, nhưng …lực bất tòng tâm, cả người tôi rã rời không thể cử động được.

Chương 12: Thanh Phong Thay Đổi

Tôi tờ mờ mở mắt ra thì bỗng suýt chết ngất vì phát hiện ra mình lại