Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210385

Bình chọn: 9.00/10/1038 lượt.

o Tháo nghe qua, liền giấu Khánh Ðồng vào trong phủ.

Còn Ðổng Thừa thấy Khánh Ðồng bỏ trốn tưởng đã đi mất rồi, cũng không truy tầm nữa.

Hôm sau, Tào Tháo lại giả đau đầu, triệu Cát Bình vào để bốc thuốc.

Cát Bình nghĩ thầm:

– Thằng phản tặc này tận số rồi.

Bèn ngầm giắt thuốc độc bên mình, vào phủ thăm bệnh Tháo.

Bấy giờ Tháo nằm trên giường, bảo Bình kê đơn.

Bình xem qua mạc, rồi nói:

– Bệnh này uống chừng một thang thì khỏi.

Rồi bảo đem siêu thuốc ra, sắc ngay trước mặt Tháo.

Khi thuốc đã cạn, còn một nửa, Bình mới lén bỏ thuốc độc vào siêu.

Ðoạn rót ra bát, tự tay nâhng lên dâng Tháo.

Tháo đoánbiết trong thuốc có độc, cố ý chậm chớp không uống vội.

Bình giục:

– Xin Thừa Tướng uống nóng, cho mồ hôi rỉ ra thì khỏi ngay.

Bỗng Tháo ngồi dậy, nói:

– Ngươi đã đọc Nho thư, ắt hiểu lễ nghĩa: phàm Vua có bệnh uống thuốc, thì bề tôi phải uống trước. Cha có bệnh uống thuốc, thì con phải nếm trước. Ngươi đã là tâm phúc của ta, sao không uống thử rồi hãy đưa?

Cát Bình biết việc đã bại lộ, liền cười nói:

– Ai có bệnh thì uống thuốc, hà tất phải nếm trước làm gì.

Nói rồi liền bưng chén thuốc sấn đến, nắm lấy tai Tháo dằn ngửa ra mà đổ vào.

Tào Tháo vung tay gạt chén thuốc rơi xuống.

Thuốc đổ đến đâu, gạch sủi bọt nứt nẻ tới đó.

Tháo chưa kịp ra lệnh, tả hữu đã sấn vào bắt giữ lấy Bình.

Tháo nói:

– Ta có bệnh gì đâu! Thử mày đấy thôi! Mày quả có bụng hại ta rồi!

Bèn gọi hai mươi tên ngục tốt khỏe mạnh, lôi Bình ra vườn sau tra khảo.

Tháo ngồi trên đình, sai trói Bình nằm dưới đất.

Sắc mặt Bình vẫn thản nhiên, không hề sợ hãi.

Tháo cười nói:

– Cái ngữ một tên làm thuốc như mày, đâu dám hạ độc ta! Ắc có đứa xúi giục. Vậy hãy khai đứa ấy ra, ta sẽ tha cho mày.

Bình mắng rằng:

– Mày là thằng giặc dối Vua lừa trên! Cả thiên hạ đều muốn giết, riêng gì một mình tao?

Tháo gặng hỏi ba, bốn lần nữa.

Bình càng giận:

– Chính ta tự ý giết mày, còn ai xúi ta nữa! Nay việc chẳng thành, chỉ còn một chết mà thôi.

Tháo căm giận, sai lính ngục đánh thật đau. Nhưng đánh đập suốt hai giờ đến nát da, xé thịt, máu chảy đầu đất mà Bình vẫn không khai.

Tháo sợ đánh quá tay chết Bình thì không còn người đối chứng, bèn sai ngục tốt khiên vào chỗ vắng, tạm để cho nghỉ.

Hôm sau, Tào Tháo lại truyền bày yến tiệc, rồi thỉnh hết các đại thần đến uống rượu. Các quan đều đến, duy có Ðổng Thừa cáo bệnh không đi.

Bọn Vương Tử Phục thì vẫn sợ Tháo sinh nghi, nên đều phải tới dự.

Ăn yến ở hậu đường, rượu được vài tuần, Tháo lên tiếng nói:

– Trong tiệc không có gì vui. Vậy ta có một người có thể giúp vui cho các quan, để ta bày cuộc này cho các quan thưởng thức.

Rồi gọi bọn ngục tốt:

– Ðiệu ra đây cho ta!

Chốt lát đã thấy Cát Bình cổ đeo cái gông thật lớn, bị lính điệu tới dưới thềm.

Tháo nói:

– Các quan chưa biết: tên này kết liên ác đảng, toan phản triều đình, mưu hại Tào mỗ. Nay thiết yến mời các quan đến, cùng nghe lời khai vậy.

Dứt lời liền sai quân đánh một trận, Bình đau quá ngất lăn ra đất.

Quân lính lấy nước phun vào mặt.

Bình dần dần tỉnh lại, trợn mắt nghiến răng mắng rằng:

– Tào tặc! Không giết ta đi, còn đợi tới bao giờ?

Tháo hỏi:

– Trước đã có sáu đứa đồng mưu. Ðến mày nữa là bảy, phải không?

Bình chỉ một mực mắng lớn.

Bọn Vương Tử Phục ngồi chết điếng, như ngồi trên bàn chông vậy. Tháo lại sai đánh, rồi lại phun nước, Bình ngất đi tỉnh lại mấy lần, mà không hề có ý xin khoan.

Tháo thấy Bình không chịu xưng, sai dẫn đi giam lại.

Mãn tiệc, các quan đều xin lui về hết.

Tào Tháo lại mời riêng bọn Tử Phục bốn người ở lại, nói rằng để dự… dạ yến.

Bọn Vương Tử Phục, hồn bay phách lạc, đành phải ở lại.

Tháo bảo bốn người:

– Vốn cũng không muốn giữ lại làm gì, ngặt vì có chuyện muốn hỏi: Chẳng hay bốn ông đã cùng Ðổng Thừa bàn tính việc gì?

Vương Tử Phục chối:

– Tịnh không bàn tính việc gì cả.

Tháo lại hỏi:

– Thế thì những chữ trong bức lụa trắng nói về việc gì?

Bọn Tử Phục đều giữ kín, cố chối.

Tháo bèn sai gọi Tần Khánh Ðồng ra đối chứng.

Tử Phục hỏi Ðồng:

– Mày ở đâu mà nhìn thấy?

Khánh Ðồng nói:

– Các ông giữ kín, không cho ai vào. Rồi sáu người ngồi trong nhà xúm lại viết ngầm với nhau. Còn chối sao được?

Tử Phục bảo Tháo:

– Thằng giặc này thông gian với thị nữ của Ðổng Quốc cựu, bị phạt tột nên thù mà vu cho chủ như thế, thật không nên nghe nó.

Tháo nói:

– Cát Bình hạ độc ta, không phải Ðổng Thừa sai nó thì ai xúi?

Bọn Tử Phục đều chối không biết, Tháo nói:

– Nội trong đêm nay hãy thú đi, còn có thể tha thứ. Nếu để sự thực phát ra, thì không thể dung được nữa!

Bọn Vương Tử Phục đều vẫn một hai chối rằng không có âm mưu ấy.

Tháo thét tả hữu đem bốn người giam lại.

Hôm sau, Tháo thân đem mọi người đến thẳng nhà Ðổng Thừa thăm bệnh.

Thừa phải ra nghinh tiếp.

Tháo hỏi:

– Chiều hôm qua sao Quốc cựu không đến dự yến?

Thừa nói:

– Tôi vì còn bệnh, không dám khinh xuất. Xin Thừa tướng lượng thứ cho.

Tháo cười mai mỉa:

– Ta biết đó là bệnh quốc gia phải không?

Thừa tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu.

Tháo hỏi:

– Quốc cựu đã biết việc Cát Bình chưa?

Ðổng Thừa đáp rằng kh


XtGem Forum catalog