
nhân lúc chúng vừa chân ướt, chân ráo đến đây, hơi thở chưa đều, cứ xông ngay sang cưới trại, ắt phá được chúng.
Huyền Ðức nói:
– Vẫn tưởng tam đệ chỉ là kẻ dũng phu, ai ngờ trước đã biết dùng mưu bắt Lưu Ðại, nay lại bày kế này, thì cũng biết phép dùng binh lắm!
Bèn nghe lời Trương Phi, chia binh sẵn sàng, đợi đến đêm sang cướp trại Tào Tháo.
Bấy giờ Tào Tháo kéo binh qua Tiểu Bái.
Lúc đang tiến binh, bỗng có trận gió thổi tới, rồi nghe tiếng nổ vỡ đánh “rắc”! Thì ra cây đại kỳ bị gẫy cán.
Tháo vội ra lệnh cho quân sĩ tạm dừng bước, rồi họp các mưu sĩ hỏi xem lành dữ thế nào.
Tuân Húc hỏi:
– Gió từ phương nào tới? Thổi gẫy cờ sắc gì?
Tháo nói:
– Cuồng phong thừ phía Ðông Nam thổi tới, đánh gẫy cây giác nha kỳ (1). Cờ này gồm xanh, đỏ hai màu.
Húc nhẩm tính, rồi đoán:
– Chẳng phải điều gì khác! Hẳn đêm nay ắt có Lưu Bị đến cướp trại.
Tháo gật đầu.
Bỗng Mao Giới bước vào cũng hỏi:
– Vừa rồi, gió Ðông Nam thổi gẫy lá giác nha kỳ hai đầu xanh, đỏ. Chúa công cho rằng lành hay dữ?
Tháo hỏi lại:
– Theo ý ông thế nào?
Mao Giới nói:
– Theo ngu ý, ắt là điềm có người tới cướp trại!
Người sau có thơ than Huyền Ðức rằng:
Thương thay Hoàng thúc thế cô cùng,
Muốn cướp dinh Tào, khởi thế công.
Cờ địch gẫy lìa, cơn gió bão,
Trời già chi tựa kẻ gian hùng?
Bấy giờ, Tháo bảo các tướng:
– Trời đã báo điềm cho ta, vậy đêm nay ta phải đề phòng cẩn mật.
Bèn chia binh ra làm chín đạo, cho một đạo tới trước để lập dinh trại, còn bao nhiêu chia ra làm mai phục khắp tám mặt.
Ðêm ấy, trăng khi mờ khi tỏ, Huyền Ðức đi bên tả, Trương Phi đi bên hữu chia quân ra làm hai đường tiến phát.
Chỉ để mình Tôn Càn ở lại giữ Tiểu Bái.
Riêng Trương Phi bấy giờ lấy làm đắc kế, dẫn toàn quân khinh kỵ thẳng tiến.
Khi đến trước trại Tào, Phi liền giục ngựa xông vào.
Nhưng chỉ thấy đèn đuốc leo lét, quân Tào lơ thơ thưa thớt…
Còn đang hoài nghi thì bỗng một tiếng pháo lệnh nổ vang, bốn bề lửa cháy bùng lên sáng rực!
Tiếng reo hò tám mặt nổi lên như trời long đất lở…
Phi biết mình đã trúng kế, liền quày ngựa toan thoát lui ra khỏi trại Tào, nhưng mặt Ðông đã có Trương Liêu, phía Tây có Hứa Chử, chính Nam có Vu Cấm, chính Bắc có Lý Ðiển, phía Ðông Nam thì có Từ Hoảng, Tây Nam có Nhạc Tiến, Ðông Bắc có Hạ Hầu Ðôn, Tây Bắc thì Hạ Hầu Uyên tám tướng dẫn quân mã đánh ập vào.
Một mình Trương Phi tả xông, hữu đột, đỡ trước, gạt sau…
Nhưng nguy hơn nưa là số quân của Phi lại là quân thủ hạ cũ của Tháo.
Bấy giờ chúng thấy sự thế nguy cấp, đều hạ khí giới đầu hàng hết.
Phi hăng máu, lồng lên như con hổ dữ, đang đâm chém túi bụi thì Từ Hoảng tới đánh cho một trận.
Mặt sau, Nhạc Tiến lại đuổi tới.
Phi mở một đường máu ra thoát vòng vây mà chạy. Ngoảnh mặt lại thấy chỉ còn hơn mươi quân kỵ chạy theo.
Trương Phi muốn trở về Tiểu Bái, nhưng đường đã bị chẹn mất.
Muốn sang Từ Châu, Hạ Bì lại sợ quân Tào mai phục đón đường.
Nghĩ không ra lối, Phi đành trông về núi Mang Ðường mà chạy.
Còn Huyền Ðức khi dẫn quân vừa đến trại, toan xông qua cửa đã nghe tiếng reo hò vang trời.
Một cánh quân Tào nổi dậy sau lưng, đánh cắt ngang mất một nửa quân mã, và chặn lối về.
Rồi Hạ Hầu Ðôn xông ra đón đường.
Huyền Ðức vội phá vòng vây mà chạy.
Hạ Hầu Uyên lại đuổi theo sau, đánh cho một trận nữa.
Ngoảnh lại thấy chỉ còn hơn ba mươi quân kỵ chạy theo, toan chạy về Tiểu Bái, nhưng nhìn về phía thành trì đã thấy lửa cháy rực trời.
Huyền Ðức vội rẽ cương, định chạy về Từ Châu hoặc Hạ Bì, nhưng đã thấy quân Tào đổ ra đầy đồng khắp núi đón chặn.
Huyền Ðức thấy hết cả lối về, lại nhớ tới lời Viên Thiệu dặn:
– Nếu có bề gì thì cứ đến tá túc…
Bèn nghĩ bụng:
– Nay ta đã binh tan thế cùng, chi bằng ta hãy tạm qua Hà Bắc nương thân, rồi sau này sẽ tính kế khác.
Nghĩ rồi, Huyền Ðức trông thẳng hướng Thanh châu mà chạy.
Chạy được một quãng lại gặp Lý Ðiển chặn đường.
Huyền Ðức vùng lên thoát thân, rồi cứ trông về phía Bắc mà chạy tiếp.
Ba mươi quân kỵ bị Lý Ðiển bắt nốt.
Thế là chỉ còn trơ một mình một ngựa chạy nạn, mỗi ngày phải đi hơn ba trăm dặm.
Khi đến dưới thành Thanh châu, Huyền Ðức bèn kêu mở cửa.
Quân canh hỏi tên họ, rồi chạy vào báo với quan Thứ Sử hay.
Nguyên quan Thứ Sử này là con trưởng của Viên Thiệu, tên là Viên Ðàm.
Ðàm vốn có lòng hâm mộ Huyền Ðức lắm, bấy giờ nghe tin:
– Lưu Dự Châu một người một ngựa chạy đến ngoài thành.
Viên Ðàm vội sai mở cửa, thân ra đón tiếp, rước vào công đường, hỏi tường tận sự thể.
Huyền Ðức thuật rõ việc bại binh và ngỏ lời xin nương tựa.
Ðàm liền mời tới nhà quán dịch nghỉ ngơi, rồi viết thư báo cho cha hay.
Một mặt sai quân hộ tống Huyền Ðức đến biên giới Bình Nguyên.
Viên Thiệu nghe tin, dẫn văn võ bộ hạ ra ngoài Nghiệp Ðô ba mươi dặm nghinh tiếp.
Huyền Ðức xuống ngựa bái tạ.
Thiệu vội vàng đáp lễ, nói:
– Vừa qua, vì trẻ thơ mắc bệnh, không tiếp viện được Sứ quân, lòng vẫn áy náy không yên. Nay hân hạnh được gặp, thật đã thỏa lòng mong ước.
Huyền Ðức nói:
– Bị này là kẻ cô cùng, đã muốn tới nương nhờ dưới cửa ngài từ lâu, nhưng chưa có dịp. Nay bị Tào Tháo đánh phá, vợ