
i theo hộ vệ.
Khi quân đi đến trạm dịch, Tào Tháo truyền quân đóng lại nghỉ ngơi, lại truyền Quan Công ở chung một nhà với nhị tẩu. Ý muốn để cho Quan Công loạn nghĩa quân thần.
Nhưng đêm ấy, Quan Công cầm đuốc đứng trước cửa suốt đêm canh chừng cho nhị tẩu.
Tào Tháo biết được kính phục vô cùng.
Về đến Hứa Xương, Tháo truyền dọn một tư dinh cho gia quyến Huyền Ðức ở.
Quan Công liền phân ra hai viện.
Phía cửa trong đặt mười tên quân canh giữ, còn Quan Công ở nơi nhà ngoài.
Tào Tháo lại dắt Quan Công vào triều yết kiến Hiến Ðế.
Hiến Ðế phong cho làm chức Thiên Tướng quân.
Quan Công tạ ơn rồi lui ra.
Hôm sau, Tào Tháo lại truyền bày tiệc lớn thết đãi.
Bá quan tề tựu đủ mặt.
Tháo liền mời Quan Công ngồi trên.
Tiệc tan; lại sai đem gấm vóc, vàng bạc và đồ trang hoàng ra tặng.
Quan Công đem về giao hết lại cho nhị tẩu.
Từ đó, cứ cách ba ngày Tào Tháo bày một tiệc nhỏ, bảy ngày một tiệc lớn khoản đãi Quan Công.
Lại đưa hai mươi người con gái đẹp đến hầu hạ.
Quan Công liền sai đem vào cho nhị tẩu.
Cứ ba ngày, Quan Công vào một lần đứng vòng tay nơi phía ngoài cửa hỏi:
– Nhị tẩu mạnh chăng?
Nhị tẩu hỏi thăm tin tức của Hoàng thúc xong, rồi nói:
– Thúc thúc cứ tự tiện.
Chừng ấy Quan Công mới lui ra. Tào Tháo hay được việc ấy khen phục Quan Công vô cùng.
Một hôm, Tào Tháo thấy Quan Công mặc chiếc áo màu lục đã bạc màu, liền sai thợ phỏng theo vóc của Quan Công, lựa gấm tới may một chiếc cẩm bào rồi đem cho Quan Công.
Quan Công lãnh lấy đem về rồi mặc vào trong, còn chiếc áo cũ mặc ở ngoài.
Tháo thấy vậy hỏi:
– Sao Vân Trường tiết kiệm thế?
Vân Trường nói:
– Chiếc áo cũ này là của anh tôi cho. Tôi mặc nó ra ngoài cũng như thấy mặt anh tôi vậy. Chẳng dám vì cái áo mới Thừa Tướng vừa ban, mà quên cái cũ của anh cho! Vì thế tôi mặc áo mới vào trong.
Tào Tháo nghe qua khen:
– Thật là nghĩa sĩ!
Tuy ngoài miệng nói thế chớ trong lòng chẳng vui.
Một hôm Quan Công đang ngồi ở Phủ, bỗng có tin báo:
– Hai vị phu nhân chẳng biết có chuyện chi mà khóc lóc nằm lăn dưới đất.
Quan Công vội chỉnh tề khăn áo, vào quỳ phía ngoài cửa hỏi:
– Bẩm nhị tẩu, chẳng hay có việc gì mà bi thương như vậy?
Cam phu nhân sụt sùi nói:
– Ðêm hôm qua, ta nằm chiêm bao thấy Hoàng thúc bị sa dưới hầm, e người đã chết rồi, nên ta buồn và khóc than đó thôi.
Quan Công tìm lời khuyên giải:
– Việc trong mộng mị không thể tin được. Chẳng qua là chị quá tưởng nhớ anh nên mộng mị như vậy. Xin hai chị chớ ưu sầu có hại cho sức khỏe.
Ðang lúc trò chuyện có quân Tào Tháo đến mời Quan Công đi dự yến.
Quan Công từ giã nhị tẩu rồi đến nơi yến đình.
Tào Tháo thấy Quan Công buồn bã liền hỏi:
– Vân Trường có việc chi chẳng được vui.
Quan Công nói:
– Lâu ngày xa cách nên hai chị tôi nhớ anh tôi mà khóc lóc, cho nên tôi cảm động trong lòng.
Tào Tháo nghe nói liền cười, rồi kiếm lời khuyên giải cho khuây lãng, và mời uống rượu.
Qua vài tuần rượu, Vân Trường ngồi nhìn trời, tay vuốt râu nói:
– Sống làm trai mà chẳng được phụng sự quốc gia, bội nghĩa cùng anh, thật uổng thay một đời người!
Tháo thấy Vân Trường buồn liền khéo léo tìm câu hỏi cho khuây:
– Vân Trường có đếm thử râu ước độ được bao nhiêu sợi chăng?
Vân Trường nói:
– Ước chừng vài trăm sợi. Qua tiết đông thiên thường hay rụng nên phải lấy cái túi the bọc ngoài cho nó khỏi rụng.
Tào Tháo liền lấy gấm bông may cho Vân Trường một cái đảy để bọc râu.
Ngày nọ trong buổi chầu, vua thấy trước ngực Vân Trường có đeo một cái đảy gấm, làm lạ hỏi:
– Thiên Tướng quân đeo cái đảy ấy chi vậy?
Vân Trường thưa:
– Râu thần dài lắm nên Thừa Tướng ban cho cái đãy để bọc lại.
Vua bảo mở ra cho xem, Vân Trường mở ra, thấy chòm râu dài khỏi bụng.
Vua khen:
– Ðúng là Mỹ nhiệm công!
Bởi thế Vân Trường có tên Mỹ nhiệm công (ông râu đẹp).
Một ngày kia, Tào Tháo mời Vân Trường đến dự yến, Tháo thấy ngựa Vân Trường ốm mới hỏi duyên cớ.
Vân Trường đáp:
– Vì người tôi hơi nặng, nên cỡi con nào cũng chóng gầy.
Tào Tháo lập tức sai quân dẫn đến một con ngựa sắc đỏ như than lửa, hình thù cực kỳ hùng vĩ, chỉ cho Vân Trường xem và nói:
– Vân Trường biết con ngựa này chăng?
Quan công xem rồi nói:
– Nó là con Xích Thố của Lữ Bố.
– Chính là nó đấy.
Nói rồi sai đem yên cương ra đóng, tặng cho Quan công, Quan công phục lạy tạ ơn.
Tháo tỏ vẻ không bằng lòng, hỏi:
– Ta đã bao phen trao tặng nào là mỹ nữ, nào là vàng bạc, nào là gấm vóc, sao chẳng thấy Vân Trường vui, nay cho con ngựa này mà Vân Trường lại tạ ơn hậu như vậy?
Quan công nói:
– Tôi biết con ngựa quý này ngày đi ngàn dặm. Nay được ơn ban, nếu biết anh tôi ở đâu, tôi có thể đi một này là gặp.
Tháo nghe qua sực tỉnh, bấy giờ mới thấy hối tiếc.
Quan công từ tạ lên ngựa ra về.
Người sau có thơ khen: ????
Sau khi cho ngựa, Tháo hối hận, buồn rầu hỏi Trương Liêu:
– Ta chẳng hề bạc đãi Vân Trường, sao hắn cứ nghĩ đến chuyện ra đi mãi là cớ chi?
Trương Liêu nói:
-Xin để tôi dọ hỏi thử lòng hắn coi.
Hôm sau, Liêu đến thăm Quan công, thi lễ xong, Liêu hỏi:
– Từ khi tôi tiến cử anh với Thừa Tướng, anh có điều gì bất nh