
Ðức thưa :
– Tôi sẽ lấy tình đồng tông mà nói khéo, chắc lần nầy Kiển Thăng sẽ chịu .
Viên Thiệu liền ưng thuận cho đi cùng với Tôn Càng.
Lúc đó Viên Thiệu lại nói thêm :
– Nghe tin Vân Trường sắp qua Hà Bắc. Ta giận vụ Nhan Lương , Văn Xú lắm phen nầy không thể tha y được .
Huyền Ðức nói :
– Minh Công mà được Vân Trường còn gấp bội lần Nhan Lương , Văn Xú nữa !
Viên Thiệu liền cười mà rằng :
– Nếu vậy, ông hãy gọi va lại đây .
Huyền Ðức xin vâng.
Khi Huyền Ðức sắp đi thì Giảng Ung đến thưa với Viên Thiệu :
– Minh Công cho tôi đi theo canh chừng Huyền Ðức.
Viên Thiệu mừng lắm, y lời.
Huyền Ðức ra khỏi Hà Bắc liền cho Tôn Càng đi đón Quan Công.
Quan Công liền dắt Quan Bình vào ra mắt.
Anh em gặp nhau nỗi mừng không sao kể xiết.
Quan Bình được gọi Huyền Ðức là bác. Sau đó Quan Công theo đường lớn tới Ngọa Ngưu San.
Tới nơi thì thấy Châu Thương dẫn vài tên quân bị thương mách rằng có một tướng mặt mũi khôi ngô và mạnh lắm đánh chết Nguyên Thiệu và chiếm luôn san trại. Tôi đánh với y cũng không lại .
Quan Công hỏi :
– Tướng đó tên chi ?
Châu Thương đáp không biết, chỉ biết dung mạo đẹp đẽ lắm.
Quan Công liền cùng Huyền Ðức đi tới chân núi.
Châu Thương liền đứng ra kêu lên núi mà mắng.
Lập tức từ trên núi, một tướng xách thương phi ngựa xuống.
Huyền Ðức nhìn ra Triệu Tử Long liền kêu lên :
– Tử Long, có ta đến tìm đây !
Tử Long liền xuống ngựa quì ở bên đường.
Huyền Ðức cùng Quan Công đều xuống ngựa mà mừng nhau.
Tử Long kể là muốn tìm Huyền Ðức ở bên Viên Thiệu, ngặt vì có vài thù hiềm xa xưa với Viên Thiệu nên chưa đi. Nay gặp Sứ Quân ở đây tôi nguyện theo phò tá .
Rồi đó Tử Long cho đốt hết san trại, kéo lâu la theo Huyền Ðức mà về Cổ Thành.
Tới nơi hai vị phu nhân, Trương Phi, Mê Phương, Mê Trước đều ra nghinh đón.
Huyền Ðức gặp lại gia quyến thì vô cùng mừng rỡ, rồi đó anh em cho làm một tiệc lớn mừng ngày đoàn viên.
Kiểm điểm quân sĩ cũng được vài ngàn.
Huyền Ðức bèn bàn việc bỏ Cổ Thành qua Nhữ Nam chiêu binh mãi mã mà lo việc lớn.
Về Phần Viên Thiệu thấy Huyền Ðức không về thì muốn hưng binh qua Nhữ-Nam.
Quách Bỗ nói :
– Nay bên Giang Ðông , Tôn Sách oai danh lừng lẫy, nên hiệp với va trước thì có lợi hơn .
Hồi 29
Tôn Sách bất bình giết Vu Kiết
Tôn Quyền nối nghiệp trấn Giang Ðông
Nói về Tôn Sách binh ròng tướng mạnh trấn giữ một cõi Giang Ðông .
Tào Tháo nghe tin , buột miệng than rằng :
– Sư tử con ai ngờ nay lại lớn mạnh thế . Nghĩ rồi có ý đem em gái gả cho Tôn Sách.
Tôn Sách lúc đó dâng biễu về xin chức Ðại Tư Mã , nhưng trước đã bị Tào Tháo chối từ nên hãy còn giận, toan cử binh đánh Tào .
Thái Thú Ngô Quận là Hứa Công liền báo cáo cho Tào Tháo hay, nào ngờ sứ giả lại bị binh Tôn Sách bắt được .
Tôn Sách mời Hứa Công đến , ném thư vào mặt và mắng là đo phản phúc. Xong hô quân chém tức thì.
Thủ hạ Hứa Công có ba người từ đó thề báo thù cho chủ.
Một buổi kia, Tôn Sách đi săn hươu, bị một bọn ba tên mai phục bắn một mũi tên vào gò má.
Tôn Sách rút được tên ra rồi xông lại chém hết bọn kia, quân sĩ xem mặt biết là bọn thủ hạ của Hứa Công .
Tôn Sách về, có học trò của Hoa Ðà tới chữa bịnh.
Thầy thuốc nói mũi tên có tẩm thuốc độc, phải tĩnh dưỡng lâu ngày mới khỏi. Còn nếu cứ tức giận thì khó mà qua khỏi.
Tôn Sách bình sinh làm gì là muốn làm ngay, nay nghe vậy thì bực lắm.
Lúc đó lai có Trương Huyền ở Hứa đô về kể lại bên đó ai cũng khiếp oai Tôn Sách , duy có Quách Gia là không phục.
Tôn Sách hỏi không phục là thế nào ?
Huyền thưa :
– Quách Gia bảo Chúa Công hay nóng nảy khinh việc nhỏ nên không chịu phòng ngừa, ít mưu kế, chỉ là kẻ thất phu hữu dũng vô mưu.
Tôn Sách nghe vậy hét to lên :
– Nó dám khinh miệt ta như vậy, ta phải đi lấy đầu nó mới xong .
Tướng sĩ vội can :
– Thầy thuốc dặn phải tỉnh dưỡng. Chúa Công làm vậy e có hại đó .
Kế đó lạị có Trần Chấn tới, dâng thư của Viên Thiệu muốn hiệp lực đánh Tào.
Tôn Sách liền họp tướng sĩ bàn chuyện xuất quân.
Trong lúc đang bàn bạc, bỗng thấy mọi người rỉ tai nói nhỏ với nhau rồi lần lượt xuống lầu.
Tôn Sách hỏi có việc gì vậy thì tả hữu thưa vì có Vu Kiết chân nhân đi qua nên mọi người xuống lạy mừng.
Tôn Sách liền tựa lan can nhìn xuống, thấy một đạo sĩ mặc áo choàng trắng, xách cây gậy đứng bên đường, còn mọi người thì thi nhau đốt hương quì lạy.
Tôn Sách bất bình nạt lớn :
– Loài yêu đạo mê hoặc nhân dân .
Rồi truyền quân giải Vu Kiết tới .
Tôn Sách mắng Vu Kiết :
– Mi dùng tà đạo mê hoặc lòng dân, tội đáng chết !
Vu Kiết nói :
– Bần đạo hái thuốc, chữa trị cho dân, lễ vật không lấy, sao lại bảo làm mê hoặc ?
Tôn Sách hỏi lại :
– Không lấy của dân, vậy chớ áo mặc đó ở đâu ra ?
Nói rồi toan chém. Các quan hết lòng can gián, Tôn Sách truyền hãy giam Vu Kiết vào ngục.
Sau đó Tôn Sách về dinh, mẹ là Ngô Thái Phu nhân bảo rằng :
– Mẹ nghe nói con cầm tù Vu Kiết. Vị đó được coi như thần nhân giáng hạ, chữa bệnh cho dân chúng , con đừng làm vậy mà mất nhân tâm .
Tôn Sách thưa :
– Nó dùng yêu thuật mà mị dân nên con phải trừ mới được.
Phu nhân lại khuyên giải nữa. Hôm sau ,