
hanh cũng nên cố gắng như hai vị này mà đứng bên mình Trẫm nhé!
Ðổng Thừa nghe phán, áy náy tâu:
– Hạ thần không chút công lao, đâu dám sánh như thế.
Vua an ủi:
– Trẫm nhớ cái công khanh cứu giá ở Tây Ðô, chưa phút nào quên mà chẳng có chút gì để ban cho.
Rồi trỏ vào chiếc đai ngọc ở áo bào đang mặc:
– Vậy khanh hãy mặc lấy chiếc áo của Trẫm đây, thắt lấy chiếc đai này, thì lúc nào cũng thấy như ở bên mình của Trẫm vậy.
Thừa cúi đầu lạy tạ.
Vua bèn cởi áo bào, đai ngọc trao cho Thừa mà ân cần dặn dò:
– Khanh về nhà, hãy xem xét lại cho cẩn thận. Chớ phụ lòng Trẫm nhé!
Thừa hiểu ý, bèn mặc áo, thắt đai cẩn thận, rồi bái từ xuống gác.
Nhưng sớm đã có kẻ đi báo Tháo rằng:
– Vua cùng Ðổng Thừa lên Công Thần Các nói chuyện gì ấy…
Tháo vội vào triều xem.
Bấy giờ Thừa xuống khỏi gác, vừa ra tới cửa hoàng cung thì gặp Tháo đi tới.
Thừa vội tìm lối tránh mặt, nhưng đã muộn và cũng chẳng có lối nào, đành đứng dẹp ra bên đường, chắp tay thi lễ.
Tháo hỏi:
– Quốc cựu đi đâu đó vậy?
Thừa nói:
– Bẩm, tôi vừa được Thiên tử tuyên triệu vào, ban cho áo gấm, đai ngọc đây ạ.
Tháo hỏi:
– Vì sao mà được ban?
Thừa nói:
– Thiên tử nhớ đến công tôi cứu giá nơi Tây Ðô ngày trước nên ban cho thế này.
Tháo nói:
– Mở ngọc đái cho ta coi.
Thừa biết trong cẩm bào và ngọc đái ắt có mật chiếu, sợ Tháo biết được nên cứ dè dặt không muốn mở.
Tào Tháo liền nạt kẻ tả hữu lột hết ra.
Tháo cầm xem kỹ đến nữa canh giờ, rồi nói:
– Quả cái đai ngọc rất quí!
Rồi lại truyền:
– Cởi luôn áo bào ra ta xem.
Ðổng Thừa trong lòng sợ hãi chẳng dám trái lời, phải cởi áo dâng lên.
Tào Tháo cầm lấy giơ lên soi qua ánh nắng, xem kỹ từng ly từng tí.
Xem xong xỏ tay mặc luôn vào mình, thắt lưng đai ngọc rồi quay lại hỏi tả hữu:
– Dài ngắn ra sao?
Tả hữu thưa:
– Bẩm, vừa vặn lắm ạ.
Tào Tháo quay lại nói với Ðổng Thừa:
– Quốc cựu hãy cho lại ta cẩm bào và ngọc đái này được không?
Ðổng Thừa thất kinh liền nói:
– Ơn Thánh thượng đã ban cho tôi, lẽ nào tôi lại dám cho người khác.
Tào Tháo lại hỏi:
– Quốc cựu mà lãnh cẩm bào và ngọc đái này chẳng biết có mưu kế chi không?
Ðổng Thừa thở ra, mặt mày biến sắc, liền nói gượng:
– Tôi đâu dám nghĩ việc ấy, nếu Thừa tướng có muốn thì tôi xin nhượng lại cho.
Tào Tháo nói:
– Ông chịu ơn vua, tôi đâu dám có tham vọng như vậy, ấy là tôi muốn nói thử ông chơi đó thôi.
Nói rồi liền cởi áo đưa trả cho Ðổng Thừa.
Ðổng Thừa hú vía vội vã cúi đầu ra về.
Ðêm ấy, Ðổng Thừa về đến dinh, ngồi một mình trong thư phòng, đem áo bào ra xem xét kỹ càng.
Nhưng lật đi, lật trở lại mãi, dò tìm rất tỉ mỉ mà tịnh không thấy gì cả.
Thừa trong lòng buồn bã, nghĩ bụng:
– Thiên tử cho ta cẩm bào, ngọc đái lại khiến ta về coi cho kỹ lưỡng, chẳng phải không có việc gì, sao nay ta tìm chẳng thấy dấu tích gì, là nghĩa làm sao?
Nghĩ rồi liền để ngọc đái nơi ghế lật qua lật lại tìm kiếm, nhưng cũng chỉ thấy màu ngọc lung linh óng ánh, có chạm hình con rồng nhỏ bò trong đám hoa, bên trong may gấm tía làm lót, đường kim mối chỉ vuông vắn, thẳng ngay. Và cũng chẳng có dấu vết gì khác lạ.
Thừa nghi hoặc trong lòng, lại đặt lên án thư dán mắt vào mà tìm đi, xét lại. Tìm tòi giờ lâu, mỏi mệt quá, vừa nằm xuống ghế nghỉ, thì bỗng cây đèn trên án chập chờn, ngọc bốc cháy thành hoa, rồi hoa đèn nổ cái “tách”, bắn rớt xuống đai áo lửa bén vào lần lót.
Thừa vội vàng lấy tay phủi đi, thì đã cháy thủng một đám nhỏ, lộ ra một tấm lụa trắng, bên trong thấp thoáng có vết máu.
Thừa vội vã lấy dao cắt ra xem, thấy một tờ mật chiếu do chính Thiên tử viết bằng máu.
Chiếu rằng:
Trẫm nghe, trong đạo lạn nhân luân thì cha con làm trọng, trong phận tôn ti thì vua tôi làm trọng. Gần đây giặc Tháo lộng quyền, dối hiếp Quân phụ, kéo bè kết đảng, làm bại hoại Triều cương, mọi việc sắc phong, thưởng phạt đều không do Trẫm làm chủ. Trẫm ngày đêm lo lắng, sợ thiên hạ nguy đến nơi mất. Khanh là đại thần của nước, là người chí thân với Trẫm, nên ghi nhớ công ơn đức Cao Hoàng xưa kia sáng nghiệp gian nan. Hãy cử hợp những liệt sĩ trung nghĩa lưỡng toàn, giết hết gian đảng, phục an xã tắc, thì tông miếu nhà Hán may lắm. Cắn ngón tay lấy máu, Trẫm viết chiếu này trao cho khanh. Khanh phải thận trọng, lo tính cho kỹ, chớ phụ ý Trẫm.
Năm Kiến An thứ tư, mùa xuân, tháng ba. Nay chiếu.
Ðổng Thừa đọc xong thì nước mắt trào tuôn lai láng. Lòng sầu đau, suốt đêm chợp mắt không yên.
Rạng ngày ngồi dậy, lại đến thư phòng, đem tờ chiếu ra đọc đi, đọc lại đôi ba lần, tìm mãi không có mưu chi để trừ Tào Tháo liền để tờ chiếu lên án.
Nghĩ mãi mệt óc, bất giác gục xuống ghế ngủ thiếp lúc nào không hay.
Bấy giờ có quan Thị lang Vương Tử Phục đến chơi.
Người canh cửa biết rõ là bạn thiết của Ðổng Thừa, không dám ngăn trở.
Tử Phục đi thẳng vào thư viện, thấy Ðổng Thừa nằm phục trên ghế mê mệt, tay áo đè lên một tấm lụa trắng để lộ ra một chữ “Trẫm”.
Tử Phục nghi ngờ liền rút trộm xem.
Xem xong giấu vào tay áo mình, rồi đánh thức Ðổng Thừa dậy:
– Quốc cựu! Quốc cựu! Sao yên tâm ngủ kỹ thế!
Ðổng Thừa dậy không thấy tờ chiếu đâu thì hồ