Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tam Quốc Diễn Nghĩa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210220

Bình chọn: 8.00/10/1022 lượt.

làm gì được!

Tháo mới tha cho hai tướng. Húc lại bày kế:

– Thừa tướng nên viết thư riêng gởi cho Xa Trụ, dặn lừa bịp mà trừ đi.

Tháo y kế, ngầm sai người qua Từ châu gặp Xa Trụ, truyền quân chỉ.

Trụ mời Trần Ðăng tới mật bàn việc giết Huyền Ðức, Ðăng nói:

– Việc này dễ lắm. Hiện Lưu Bị đang ra ngoài thành an dân, chỉ mấy ngày nữa y trở về. Tướng quân cứ cho quân sĩ phục bên thành, gần hai bên cửa, rồi giả tảng ra đón tiếp. Ðợi khi tới gần, cứ chém cho một đao. Tôi đứng trên mặt thành sẽ sai bắn xuống đám hậu quân của y. Thế là xong việc lớn.

Xa Trụ nghe lời, sửa soạn.

Trần Ðăng về nhà kể rõ đầu đuôi cho cha nghe.

Trần Khuê bắt Ðăng phải đi báo trước cho Huyền Ðức biết.

Ðăng vâng lời cha, phi ngựa đi báo.

Ra khỏi thành được một quãng thì gặp Quan, Trương. Ðăng liền báo rõ tình hình như thế…

Số là Huyền Ðức đã trở về, nhưng còn đi sau. Quan, Trương về trước.

Trương Phi nghe rõ âm mưu, hăm hở đòi đánh thành ngày.

Vân Trường cản lại:

– Không được! Nó phục binh ở cửa thành rình ta, nếu đến ắt mắc mưu. Ta có kế này, có thể giết Xa Trụ.

Ðêm nay, thừa lúc tối trời, ta giả làm quân Tào mới kéo đến Từ châu, lừa Xa Trụ ra đón mà đánh úp, giết ngay đi là xong.

Trương Phi y kế làm ngay.

Nguyên số quân bộ hạ của Quan, Trương lúc bấy giờ vốn sẵn cờ hiệu của Tào Tháo. Áo giáp cũng một kiểu ấy. Vào canh ba đêm đó, kéo tới gần thành, kêu mở cửa.

Quân trên thành hỏi:

– Quân mã của ai?

Dưới thành trả lời:

– Ðây là binh mã của Trương Văn Viễn được Tào Thừa tướng sai tới.

Quân báo cho Xa Trụ. Trụ vội mời Trần Ðăng tới bàn rằng:

– Không ra đón thì sợ Thừa tướng nghi. Ra đón lại sợ bị lừa. Biết làm sao?

Nói rồi, Trụ lên mặt thành đáp rằng:

– Ðêm tối quá, không rõ thực hư thế nào. Hãy tạm đóng bên ngoài, đợi sáng mai sẽ hội kiến!

Dưới thành kêu:

– Quân có việc cơ mật. Nếu để chậm sợ Lưu Bị biết. Mở cửa mau!

Xa Trụ còn dùng dằng chưa quyết. Nhưng ngoài thành một hai kêu cửa gấp quá, Trụ bèn mặc áo giáp lên ngựa, dẫn một ngàn quân, mở cửa thành kéo ra. Ra khỏi cầu treo, gọi lớn:

– Văn Viễn ở đâu?

Nhưng ánh lửa sáng rực lên, chẳng thấy Trương Liêu đâu, mà chỉ thấy một tướng mặt đỏ râu dài, múa đao giục ngựa sấn tới quát mắng:

– Ðồ thất phu kia! Sao dám bầy gian kế hại huynh trưởng ta?

Xa Trụ kinh hồn bạt vía, gượng đánh với Vân Trường chưa được vài hiệp đã quay ngựa chạy về thành.

Nhưng chạy tới đầu cầu treo lại bị Trần Ðăng sai quân bắn loạn tên xuống như mưa.

Xa Trụ đành vòng quanh thành mà chạy. Vân Trường đuổi sát tới, vung ngang một đao, chém Trụ chết lăn, rồi cắt lấy thủ cấp, giơ cao lên gọi quân trên thành rằng:

– Xa Trụ là đứa phản tặc, ta đã giết rồi. Ngoài ra, ai nấy đều vô tội. Hãy hàng đi cho khỏi chết!

Quân sĩ đều trở giáo xin hàng. Náo động chỉ chốc lát, rồi quân dân yên ổn ngay.

Vân Trường đem đầu Xa Trụ đi đón Huyền Ðức, kể rõ việc Xa Trụ mưu hại nên phải chém đầu.

Huyền Ðức kinh hãi mà rằng:

– Nếu Tào Tháo kéo đến thì làm thế nào?

Vân Trường nói:

– Em với Dực Ðức sẽ nghênh chiến!

Huyền Ðức ân hận mãi, rồi vào thành Từ châu. Phụ lão cùng trăm họ đứng hai bên đường đón tiếp.

Huyền Ðức về phủ tìm Trương Phi, thì thấy Phi đã đem cả nhà Xa Trụ ra giết hết!

Huyền Ðức than rằng:

– Giết mất người tâm phúc của Tháo, đời nào hắn chịu bỏ qua?

Nhưng Trần Ðăng nói:

– Sứ quân khỏi lo. Tôi có một kế đẩy lui quân Tào…

Ðó chính là:

Thân cô, đã thoát xa hang cọp, Mẹo giỏi rồi đây tắt khói lang.

Chú thích:

Chim Uyên, chim Lộc đi có hàng, đứng có lối, giống như bá quan trong triều

Xưa Sở Bá Vương Hạng Vũ có mời Hán Vương Lưu Bang tới Hồng Môn dự tiệc.

Tiệc nửa chừng, Phạm Tăng bảo nhỏ Hạng Trang rút kiếm ra trước xin múa “làm vui”, để rồi thừa lúc bất ngờ chém chết Hán Vương.

Nhưntg Hạng Bá biết ý, muốn che chở cho Hán Vương, cũng bước ra múa đôi với Trang, rồi gạt Trang ra một bên, che đỡ không cho hại Hán Vương.

Sau đó, Phàn Khoái biết tin, chạy thẳng đến tiệc Hồng Môn, cứu nguy cho Hán Vương.

Hồi 22

Viên, Tào Khởi Ba Quân Mã Bộ

Quan, Trương Bắt Hai Tướng Vương, Lưu

Nhắc lại, Trần Ðăng hiến kế cho Huyền Ðức rằng:

– Tào Tháo chỉ sợ Viên Thiệu. Hiện Thiệu như con hổ chiếm cứ bốn châu Tinh, U, Thanh, Ký. Quân giáp sĩ có tới một trăm vạn, văn quan võ tướng rất nhiều, thế lực rất mạnh. Sao Sứ quân không sai người sang đó cầu cứu?

Huyền Ðức phân vân nói:

– Thuở nay ta không qua lại với người, phần ta mới hại em người, có lý nào người lại chịu giúp ta.

Trần Ðăng nói:

– Ỷ đây có một người thông gia với Viên Thiệu đã ba đời rồi, nếu được bức thư của người ấy, ắt Viên Thiệu không nỡ từ chối.

Huyền Ðức hỏi:

– Người nào thế?

Trần Ðăng đáp:

– Người này chính là người vẫn được Sứ quân trọng đãi kính lễ hàng ngày đó.

Huyền Ðức chợt nhớ ra:

– Là Trịnh Khanh Thành tiên sinh phải không?

Trần Ðăng cười đáp:

– Chính phải.

Nguyên Trịnh Khanh Thành tức là Trịnh Huyền, từ nhỏ có tài và hiếu học, từng thụ nghiệp Mã Dung. Mỗi khi Mã Dung ngồi giảng bài thì buông trướng đỏ. Phía ngoài học trò ngồi, phía trong thì đoàn con hát hầu vui. Những cô hầu gái thì đứng hai bên. Trịnh Huyền họ


XtGem Forum catalog