
ài cao, trong mắt Khuynh Họa và Quất Nặc đầy ắp sự kinh hoàng, nhìn bọn họ yếu ớt không thể chống cự lại như vậy, chàng vô cùng hài lòng. A Lan Nhược đã yên nghỉ tại đây, nơi này có núi non nước biếc, có hoa lá chim muông tôm cá, như vậy rất tốt, nàng đã không thể quay trở lại, vậy thì, đồng táng cùng nàng tại nơi đây chính là kết cục cuối cùng của chàng, cũng sẽ là kết cục cuối cùng của bọn họ.
Luồng huyền quang không lành đó lan qua dòng sông Tư Hành, dòng sông dài cuồn cuộn chảy lặng lẽ bốc hơi, chỉ còn một dòng sông toàn bùn đất, chỉ còn cách đài cao cầu phúc chỉ vài trượng, Quất Nặc đã ngất lịm, duy chỉ còn một mình Khuynh Họa vẫn gắng sức chống đỡ. Trong thời khắc nguy cấp, trong đám mây dày đặc bên đài cao bỗng xuất hiện một bóng người. Tức Trạch thần quân. Dù sao cũng là một đại kiếp diệt tộc, vị Thần Quan Trưởng tiền nhiệm vốn luôn tiêu dao cũng không thể bàng quan đứng nhìn.
Ống tay áo rộng của Thần Quan Trưởng tiền nhiệm áo trắng phấp phới tung bay, tiên khí trác việt nhưng thần sắc lại khó giấu được vẻ mệt mỏi, ngài ấy đã phải dồn toàn lực để khống chế sự lan tỏa của luồng huyền quang, nói với chàng: “Không phải là không còn cách nào cứu A Lan Nhược, nghe nói trên Cửu Trùng Thiên có một thánh vật gọi là đèn Kết Phách, có khả năng tái tạo hồn phách cho người phàm trần, đèn Kết Phách này mặc dù không thể dùng được cho địa tiên như chúng ta, nhưng vạn vật đều có quy luật của nó, theo quy luật của đèn Kết Phách, tạo ra một nơi để nuôi dưỡng linh hồn, tái tạo hồn phách cho A Lan Nhược có gì là không được chứ? Trầm Diệp, ngươi muốn ôm nỗi nuối tiếc đồng táng cùng nàng ở đây hay muốn gặp nàng?”.
Luồng huyền quang đang lan tỏa bỗng chốc dừng lại, khi lời nói của Tức Trạch lọt vào tai chàng, một chút thần trí của chàng đã trở lại, chàng nhìn vị thần quan áo trắng trước mặt, giọng nói khản đặc: “Ta phải làm như thế nào?”.
Tức Trạch hạ thấp giọng: “Ngươi có bằng lòng dùng hết tu vi của kiếp này để tạo ra một thế giới khác cho nàng không? Cho dù ban đầu nàng chỉ là một thân xác giả, cho tới khi ngươi đã bỏ ra đủ lòng kiên nhẫn, tái tạo hồn phách của nàng mới có thể khiến nàng hoàn toàn sống lại được. Ngươi có tình nguyện bỏ ra cả cuộc đời mình để thực hiện việc này không?”.
Chàng nhìn vị thần quan trước mặt, thần sắc vô cùng bình thản: “Ta đã đánh mất nàng, ngài nói xem, còn điều gì mà ta không thể bỏ ra được chứ?”.
Q.4 – Chương 16
Tô Mạch Diệp Tô nhị hoàng tử cả đời phong lưu, mặc dù bị tổn thương về tình cảm với A Lan Nhược nhưng cũng vẫn tổn thương một cách có tình thái và phong độ riêng khiến người ta thương cảm, cũng khiến không ít người trọng tình cảm khen chàng là một vị công tử hiếm có. Tô Mạch Diệp luôn tự cho rằng trong chuyện tình cảm với A Lan Nhược, một người qua đường như mình có thể coi là một người khổ vì tình, nhưng sau khi nhìn qua gương Diệu Hoa, mới biết rằng nếu nói đến mấy chữ khổ vì tình, nhân vật chính Trầm Diệp kia còn đau khổ hơn chàng rất nhiều, hơn nữa, một vài vết thương tình cảm trên người Trầm Diệp lại là do một người qua đường như chàng gây nên, chuyện này, dù thế nào chàng cũng chưa từng ngờ tới. Nhưng dù sao đây là một kết quả. Chàng đã tìm hiểu về chuyện này trong suốt hơn hai trăm năm, chẳng qua là muốn tìm một kết quả, mà chân tướng của việc này hóa ra lại là như vậy, tình yêu và sự căm hận của chàng nhất thời dường như đều không có nơi để gửi gắm, nhưng chung quy lại, đây vẫn là một kết quả.
Mạch thiếu gia tự khiêm tốn nhận mình mắt mù tai điếc, những chuyện chàng chưa từng ngờ tới: một là mối quan hệ giữa Trầm Diệp và A Lan Nhược, hai là chân tướng của việc Trầm Diệp tạo ra giấc mộng của A Lan Nhược, hai chuyện này đã đủ khiến chàng kinh ngạc, mà khi chuyện thứ ba mà chàng chưa từng ngờ tới được phơi bày ra trước mắt, hai chữ kinh ngạc sao có thể đủ để diễn tả tâm trạng của chàng.
Chuyện thứ ba không có liên quan gì tới Mạch thiếu gia, nhưng lại có mối quan hệ vô cùng lớn tới Đế Quân lão nhân gia.
Lúc đó trong gương Diệu Hoa đang tái hiện đến cảnh Trầm Diệp vung kiếm chém ba mùa trong Phạn Âm Cốc, dồn hết tu vi để tạo ra giấc mộng của A Lan Nhược dưới sự hướng dẫn của Tức Trạch. Tô nhị hoàng tử vì nhất thời ngứa tay, một bàn tay vẫn chạm vào khung gương, buộc phải chìm chìm nổi nổi trong tâm tư tình cảm của Trầm Diệp. Trong lúc mơ màng, nghe thấy Đế Quân lão nhân gia chậm rãi nói ngay bên cạnh: “Ngươi quay trở lại để ta xem xem.”
Tô nhị hoàng tử mặc dù bị cuộc đời của Trầm Diệp ở trong gương dẫn dắt, nhưng quả thực cũng không biết làm cách nào để đảo ngược chúng lại, Đế Quân dường như cũng nhớ ra điều này, chỉ là ngài đã quen sai khiến người khác rồi, nhìn bộ dạng vô dụng của chàng, trầm ngâm suy tư trong giây lát, cầm cây bút lên vẽ vài nét gì đó, ném vào trong gương, mặt gương giống như làn nước mùa xuân khẽ gợn sóng, từng gợn sóng nhỏ từ từ lan tỏa. Hình ảnh trong gương dần dần tan biến trong gợn sóng, bàn tay phải bị hút chặt vào khung gương của Tô Mạch Diệp bỗng được giải thoát, khi lại ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, gợn sóng đã trở lại bình lặ