
Tam Sinh Tam Thế – Chẩm Thượng Thư
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327010
Bình chọn: 8.5.00/10/701 lượt.
ng, hình ảnh hiện lên trên mặt gương lại là mây lành, tiếng tiên hạc du dương trên Cửu Trùng Thiên.
Tô Mạch Diệp nghi hoặc nói: “Đây là…”.
Đế Quân chống cằm chăm chú nhìn mặt gương, lạnh nhạt nói: “Ba trăm năm trước”.
Tô Mạch Diệp đưa mắt liếc nhìn đình đài lầu gác quen thuộc trong gương, càng thêm nghi hoặc, nói: “Nếu đã quay trở lại thời điểm ba trăm năm trước trong cuộc đời của Trầm Diệp, trên mặt gương sao lại hiện lên cảnh ở Cửu Trùng Thiên?”.
Đế Quân trầm ngâm xoay chiếc chén bằng sứ trên tay: “Nếu ta đoán không nhầm…”, mới nói được một nửa, lại yên lặng.
Đế Quân không hay trầm ngâm, càng không hay muốn nói rồi lại thôi. Bởi vì trầm ngâm và điệu bộ muốn nói rồi lại thôi đều thể hiện sự không chắc chắn. Đế Quân hiếm khi không chắc chắn điều gì. Tô Mạch Diệp thầm cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn tiếp vào trong gương, thấy đám mây lành từ từ tách ra, một căn phòng hiện lên trong gương Diệu Hoa, bốn chiếc cột chống, xà ngang được dựng rất cao, điều đó chứng tỏ căn phòng rất rộng lớn. Nhưng bên trong căn phòng rất rộng lớn ấy không hề có thứ gì khác ngoài một chiếc giường mây lớn vô cùng bắt mắt, hình ảnh trên giường mây mờ mờ ảo ảo, dường như có một bóng người đang nằm. Khi hình ảnh trong gương được kéo gần lại một chút, Tô Mạch Diệp toát mồ hôi lạnh, vị thần quân áo tím tóc trắng đang nằm trên giường mây kia không phải là Đông Hoa Đế Quân thì còn là ai nữa? Liếc mắt nhìn về phía vị Đế Quân bằng xương bằng thịt đang ngồi bên cạnh mình, thấy ngài vẫn đang lơ đãng xoay chiếc chén sứ trên tay, thần sắc khi nhìn mặt gương có một vẻ trầm tĩnh dường như đã dự liệu được mọi việc.
Một lát sau, phía trước giường đã có động tĩnh. Một tiên quan trẻ tuổi xiêm áo chỉnh tề lại gần giường mây, nghiêm trang thay bình hoa trang trí ở đầu giường, nghiêm trang đốt một lò hương phía trước tấm bình phong, lại nghiêm trang dém chăn cho Đế Quân say ngủ. Vừa kéo góc chăn cho ngay ngắn xong, một vị lão tiên bá đã có tuổi bước vào phòng. Vì tiên quan trẻ tuổi và lão tiên bá kia đều mặc thường phục, không thể nhận ra phẩm cấp của hai người, nhưng vị lão tiên bá râu tóc bạc phơ kia nhìn thấy tiên quan trẻ tuổi lại hành lễ rất tôn kính, nói: “Trọng Lâm tiên quân triệu già này gấp gáp như vậy, không biết là vì chuyện gì”.
Trọng Lâm, cái tên này Tô Mạch Diệp đã từng nghe nói tới, nghe đồn sau khi Đế Quân thoái ẩn về ở cung Thái Thần, đã chọn vị tiên giả này làm tiên sứ quản lý trong cung. Trọng Lâm tiên quan chính là nô bộc trung thành bậc nhất dưới trướng của Đế Quân, nổi danh khắp bát hoang có tính thận trọng lo xa, mấy vạn năm qua luôn là một tấm gương để chư vị tiên sứ trên Cửu Trùng Thiên noi theo.
Khuôn mặt nghiêm nghị của Trọng Lâm tiên quan đầy vẻ lo lắng, đắn đo nói: “Lần này mời Vân Trang tiên bá đến chính là vì một chuyện vô cùng quan trọng. Đế Quân vì điều phục Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh nên ngủ say, ta và ông đều biết lão nhân gia đã ra lệnh cấm, việc này không được làm kinh động tới người ở ngoài cung, tránh để lục giới xảy ra hỗn loạn. Mấy ngày trước may mà có tiên bá giúp đỡ, sửa lại sổ mệnh cách người phàm trần của Ti Mệnh Tinh Quân nên mới che giấu được chúng tiên, vờ như Đế Quân có hứng thú với sinh, lão, bệnh, tử, oán hận mà phải gặp gỡ, yêu mà phải biệt ly, cầu mà không được, ngũ ấm xí thạnh[1'> tám nỗi thống khổ trong cuộc đời người phàm trần, đã chuyển kiếp để chiêm nghiệm rồi. Đế Quân ngài chìm vào giấc ngủ quá vội vàng, mặc dù không để lại lời dặn dò gì khác, nhưng gần đây có một ý nghĩ lại khiến ta vô cùng bất an”.
[1'> Ngũ ấm xí thạnh khổ: Là sự khổ về năm ấm hưng thịnh.
Ngũ ấm này hợp lại tạo nên thân con người, nếu không điều hòa với nhau, ấm nào thịnh quá thì phát sinh khổ não. Lại nữa, Ngũ ấm tạo nên thân con người mà thân con người phải trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử đương nhiên luôn phải chịu nhiều khổ não. Ngũ ấm thạnh khổ này bao quát bảy loại khổ trước: THN thì sinh, lão, bệnh, tử, đói, khát, nóng, lạnh, vất vả nhọc nhằn; TM thì buồn, giận, lo, thương, trăm điều phiền lụy.
Vân Trang tiên bá bước gần thêm một bước: “Xin hỏi có điều gì khiến tiên quân bất an?”. Không hổ danh là thần tử trong cung Thái Thần, không hề bị nhiễm tính ăn nói làm việc vòng vo trên Cửu Trùng Thiên, luôn nói thẳng vào vấn đề chính.
Trọng Lâm thở dài, nói: “Đế Quân mặc dù đã điều phục được Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh, khóa chặt được Diểu Lạc, nhưng nếu biết Đế Quân vì thế mà đã say ngủ, cho dù Diểu Lạc đã bị nhốt, ta vẫn lo rằng liệu ả có gây ra sóng gió gì đó không. Để đảm bảo rằng Diểu Lạc sẽ không gây ra tai họa gì trong một trăm năm Đế Quân say ngủ, ta đã suy nghĩ rất nhiều, mấy ngày gần đây đã nghĩ ra một cách. Tiên bá rất giỏi tạo hồn phách, nếu tiên bá có thể dùng một nửa cái bóng của Đế Quân để tạo ra một hồn phách đầu thai vào trong Phạn Âm Cốc… Đương nhiên, nếu hồn phách này được sinh ra, chàng ta chắc chắn sẽ không biết bản thân mình là cái bóng của Đế Quân, cũng không biết bản thân mình gánh trọng trách bảo vệ Tuệ Minh Cảnh, nhưng hồn phách đó dù sao cũng sẽ mang khí tức (mùi, hơi thở) của Đế Quân, chỉ cần