
, tự nhiên nghĩ tới Tuyệt Tình kiếm khách.
Ngoại trừ Thiên Cơ các, Tuyệt Tình kiếm khách, Thương Mang trấn còn có một vị Kim lão bản vô cùng lợi hại. Kim lão bản là một vị thương nhân. Ăn, mặc, ở, đi lại, chỉ cần chuyện làm ăn gì có thể kiếm ra tiền hắn đều làm cả.
Kim lão bản không phải là người trong giang hồ, cũng là một thương nhân có tiếng, cửa hàng do hắn đứng tên nhiều vô số kể, hầu như lũng loạn buôn bán của toàn bộ phương bắc. Kim lão bản là người ở Thương Mang trấn, phủ đệ của hắn chính là ở Thương Mang trấn. Cũng nhờ Kim lão bản, Thương Mang trấn trong thương giới cũng đồng dạng không người không biết. Nhắc tới buôn bán, ai cũng nghĩ tới Kim lão bản, nghĩ tới Kim lão bản, tự nhiên nhớ tới Thương Mang trấn.
Đông Phương Vũ gật đầu, biểu tình cũng không biến đổi nhiều lắm, “Phải.” Đây là chỗ hắn quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn, không cần phải ngạc nhiên làm gì.
“Oa, Thương Mang trấn trong truyền thuyết.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên nắm lấy y phục Đông Phương Vũ, “Đai ca, có thể đưa ta đi tham quan Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư được không?” Đối với hai chỗ được gọi là “giang hồ thánh địa”, nàng đã muốn xem lâu rồi.
“Có thể.” Trùng hợp chủ nhân Thiên Cơ các và Tuyệt Tình cư đều là hảo huynh đệ của hắn, đến nhà huynh đệ làm khách là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa hắn cũng có dự định tìm bằng hữu ôn lại chuyện xưa, thuận tiện thỏa mãn chút hiếu kỳ của nàng cũng không tệ.
Đôi mắt nàng long lanh chiếu sáng, lộ ra kinh hỉ, “Thực sự.”
“Không sai.” Chẳng lẽ hắn có thể nói dối hay sao?
“Đại ca, ta vừa nghĩ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi không mang mặt nạ nữa? Còn có, ngươi tại sao lại biến thành như vậy?” Trong khoảng thời gian đồng hành, hắn vẫn luôn mang theo ngân sách mặt nạ. Cho dù ngủ cũng không tháo ra. Nhưng khi gần đến Thương Mang trấn, hắn đột nhiên tháo mặt nạ, còn thay đổi tạo hình thành thế này.
Nguyên bản hắn một thân trang phục giang hồ bình thường, nhìn thế nào cũng là dạng nhân vật đẳng cấp “đại hiệp”. Còn lúc này, hắn một thân tử bào, mão đính bạch ngọc cài tóc, bên hông còn phối thêm vài món phụ tùng, nhìn thế nào đều giống phú gia công tử. Càng kỳ quái hơn là, hắn cư nhiên bắt nàng cũng phải thay đổi trang phục. Bạch Mạn Điệp bình thường không đánh chút son phấn bị buộc phải trang điểm lộng lẫy, ai không biết chách chắn tưởng nàng là hoa nương. Khi hắn cầm quần áo đem tới cho nàng, nàng cũng từng cự tuyệt, thế nhưng thái độ hắn lại quá mức kiên quyết. Đóng giả làm “hoa nương” cũng được thôi, hắn cư nhiên được một tấc lại tiến thêm một thước muốn nàng che mặt, nàng cũng không phải người mà ai ai cũng biết, tại sao lại phải che mặt? Hừ, nói chung, biểu hiện của hắn hiện tại rất kỳ quái.
“Lát nữa nàng sẽ biết.” Đông Phương Vũ khóe môi vung lên một nụ cười bí ẩn. Bọn họ đã ở chung một chỗ lâu như vậy, hắn tin tưởng nàng tuyệt đối đáng để hắn tín nhiệm. Nếu hai người đã là phu thê, nàng hẳn nên biết tất cả về hắn.
“Tốt, vậy chúng ta bây giờ đi.” Nàng rất khẩn trương.
“Trước tiên dùng cơm trước đã.” Đông Phương Vũ dừng bước, chỉ chỉ tửu lâu bên cạnh.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn lên, quả thực trong thấy cửa lớn của một khách điếm. Bốn chữ lớn “Thương Mang khách điếm” được viết như rồng bay phượng múa, khí thế phi phàm, cũng không biết là do ai viết. Thương Mang khách điếm quy mô khổng lồ, có thể tính là năm sao được chứ? Nàng thực sự hưng phấn phát run, có thể thử qua khách sạn năm sao ở đại.
“Đúng vậy, ta đói bụng.” Nén lại tâm trạng hiếu kỳ của mình, nàng không chút khách khí tiêu sái bước vào, ném Đông Phương Vũ lại phía sau.
Đông Phương Vũ đem Truy Nguyệt giao cho tiểu nhị, cũng đi theo vào. Nữ nhân này, bất luận là lúc nào cũng đều gấp gáp như vậy.
Bạch Mạn Điệp mới vừa bước vào, tiểu nhị đã đến trước mặt, cười nói, “Gia, ngài đã trở về?” Bạch Mạn Điệp còn tưởng rằng tiểu nhị này muốn bắt chuyện với nàng chứ.
“Ừ.”
Nàng vốn không chú ý tới lời nói của tiểu nhị, đến khi nghe thấy tiếng trả lời nhàn nhạt từ phía sau, nàng mới kinh ngạc quay đầu, nhìn chằm chằm Đông Phương Vũ.
Trước khi chưa kịp hồi phục tinh thần, chưởng quỹ cũng vội vội vàng vàng chạy tới, “Gia, rốt cuộc ngài cũng đã về.”
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp kéo lại bên người, thản nhiên nói, “Bái kiến phu nhân.”
“Phu nhân.” Chưởng quỹ lập tức hành lễ. Bạch Mạn Điệp chỉ có thể theo bản năng trả lời, “Ách, đại thúc không cần khách khí.”
“Phu nhân thật sự rất ôn hòa.” Tuy rằng chủ tử rất lãnh đạm, nhưng phu nhân thật sự cũng không tệ. Không chừng sau khi có phu nhân, chủ tử có thể sửa đổi được tính tình.
Nàng làm bộ cười, “Ha ha, đại thúc quá khen.”
“Theo lệ cũ.” Đông Phương Vũ nói xong, kéo Bạch Mạn Điệp bước lên lầu. Mỗi lần hắn trở về, đều đến Thương Mang khách điếm dùng bữa. Hắn thích món nào, lão chưởng quỹ đã biết quá rõ ràng. Nam nhân bá đạo, cư nhiên không hỏi xem nữ tử đang dắt trong tay thích ăn cái gì.
Đông Phương Vũ đem Bạch Mạn Điệp ném vào một căn phòng trang nhã, Bạch Mạn Điệp bất mãn nói thầm, “Ê, ngươi có ý gì? Đại ca, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.” Hắn cư nhiên là lão bản