Teya Salat
Tặng em một hạnh phúc

Tặng em một hạnh phúc

Tác giả: Tả Vi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323254

Bình chọn: 9.00/10/325 lượt.

ắt đang cười lại mang theo một tia ranh mãnh, cho tới bây giờ mọi hành động của đối phương đều không nằm ngoài dự liệu của anh.

“Vâng.” Thi Văn Khiên đẩy gọng kính trên sống mũi, lại chợt nói: “Ồ! Là Đường Tâm tiểu thư.”

Vệ Nghị Phong lập tức ngẩng đầu, theo ánh mắt của trợ lý quay ra cửa sổ xe, nhìn bảng quảng cáo ở trên cao nơi ngã tư đường, trên đó treo một tấm áp phích lớn, là hình Đường Tâm quảng cá cho một hãng thời trang nổi tiếng nào đó. Trong hình, cô mặc một chiếc quần jean ôm sát người, tóc dài lay động theo gió, hay tay giơ lên trước ngực, tư thế như đang chuẩn bị cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người.

“Thật đẹp.” Thi Văn Khiên phát biểu cảm xúc như những người xem bình thường.

Thế mà người đàn ông bên cạnh lại lạnh lùng nói một câu: “Cô ấy không phải là tiểu thư, mà là phu nhân, Vệ phu nhân!”

Bộp —— Vệ Nghị Phong ném xấp tài liệu lại cho trợ lý, sức lực rõ ràng mang theo sát khí.

“A! Vâng!” Thi Văn Khiên phát giác ra cảm xúc của ông chủ, lập tức cúi đầu nhận lấy xấp tài liệu, không dám liếc mắt nhìn ra cửa sổ nữa.

“Từ nay về sau, cậu phải gọi cô ấy là phu nhân tổng giám đốc.” Anh đặc biệt dặn dò, chỉ hận không thể đem mấy chữ này dán lên áp phích, để cho mọi người biết rõ thân phận của cô.

“Cô ấy bảo không cần phải gọi cô ấy là bà chủ hay phu nhân, chỉ cần gọi tiểu thư hay tên là được rồi.” Đây là do chính miệng Đường Tâm nói với anh.

Xoẹt —— ánh mắt rét lạnh đảo qua, trong mắt Vệ Nghị Phong mang theo uy phong sắc bén không thể nghi ngờ.

“Vâng, tôi biết rồi.” Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, bà chủ vắng mặt, ông chủ là lớn nhất.

Vệ Nghị Phong hài lòng, thu hồi ánh mắt khiến người ta lạnh cả sống lưng, sau đó rút điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho bà xã đã mấy ngày không liên lạc, nhấn phím 1 ——

Không ai nghe máy . . . không ai nghe máy . . . chuyển hướng thuê bao . . . tắt máy!

Anh trừng mắt nhìn điện thoại giống như nó có thù oán với mình, nhưng chưa từ bỏ ý định gọi lại lần nữa, tối hôm qua rõ ràng anh còn nhận được điện thoại của vợ yêu, sao hôm nay lại mất liên lạc rồi?

“Nếu tổng giám đốc muốn liên lạc với phu nhân thì hai ngày nay cô ấy đều bận chụp hình để PR cho một bộ phim mới, có khả năng là sẽ không nghe điện thoại được.”

Thi Văn Khiên nhiệt tình cung cấp thông tin tình báo.

“Sao cậu biết?” Sắc mặt ông chủ rất thối. Vì sao trợ lý của anh lại nắm rõ lịch trình của bà xã hơn cả anh?

“Là. . . tiểu Khiết nói cho tôi biết.” Sắc mặt của trợ lý như tắm gió xuân. Thời gian này cũng nhờ Đường Tâm nói ngon nói ngọt giúp cho quan hệ của a và Phan Khiết Như tiến triển rất tốt, hầu như ngày nào hai người cũng gọi điện cho nhau, bây giờ đã có thể gọi thẳng tên của cô rồi.

“Có muốn tôi giúp ngài gọi cho tiểu Khiết hỏi thử khi nào phu nhân nghỉ ngơi hay không?” Anh tốt bụng hỏi, nghĩ thầm chắc là tổng giám đốc không biết số điện thoại của tiểu Khiết, vì lúc trước việc liên lạc với cô đều do anh phụ trách.

“Không cần.” Sắc mặt của anh vẫn thối như cũ, cất điện thoại, không nghĩ tới mình vậy mà phải thông qua trợ lý của vợ mới có thể tìm được vợ mình, điều này thật khiến người ta khó chịu.

Còn cả tấm áp phích quảng cáo vừa rồi nữa! Tuy trong hình chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và vòng eo thon nhỏ của cô, thế nhưng lại ánh mắt lười biếng cùng với đường cong yểu điệu, dáng vẻ gợi cảm và mị hoặc của thục nữ, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy thèm thuồng khao khát. . . .

Đứng ở góc độ người tiêu dùng, đây tuyệt đối là một bức quảng cáo rất đẹp, rất cuốn hút, nhưng đứng ở góc độ người chồng, anh lại hy vọng không ai xem được tấm áp phích đó. . . .

Lần đầu tiên trong đời anh nếm phải tư vị ghen tuông, mà đối tượng lại là hàng vạn người qua đường lạ lẫm?

Trời ạ! Ngay cả anh cũng cảm thấy khác thường, chắc là vì còn đang chênh lệch múi giờ, chưa thích ứng được thôi. . . .

Vệ Nghị Phong day day thái dương đau nhức, thầm nghĩ chỉ cần mình nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

*

Buổi tối hôm đó, Vệ Nghị Phong vừa kết thúc một cuộc hội nghị, trở về phòng làm việc thì chỉ nhận được một tin nhắn của Đường Tâm, nói là sẽ về nhà rất muộn, anh gọi lại thì cô đã khóa máy.

Về đến nhà, người đàn ông nào đó nằm cô đơn một mình trên chiếc giường rộng lớn, không chờ được vợ về, đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, anh cảm giác có một làn hương thơm dịu nhẹ tiến vào trong ngực mình.

Anh mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy vợ yêu lâu ngày không gặp đã nằm ở trong ngực mình.

“Mừng anh đã về.” Đường Tâm hôn lên cằm ông xã, sau đó lập tức rúc vào cổ anh, tìm tư thế thoải mái nhất để làm ổ trong lòng anh, dán sát vào thân thể ấm áp quen thuộc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

“Mấy giờ rồi?” Anh nhất thời không nhìn rõ thời gian trong chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường.

“Ba giờ.” Cô thấp giọng trả lời, vùi trong cơ thể ấm áp, ý thức của cô dần dần tan rã.

Ba giờ sáng?

Anh khẽ dụi mắt, nhìn đồng hồ, quả thực đã hơn ba giờ sáng.

Giờ này cô mới về! Cái gì gọi là ‘rất muộn’? Phải gọi là ‘rất sớm’ mới đúng!

“Sao về trễ vậy?” Tuy anh hiểu thời gian quay phim không khi nào cố định, có đôi lúc sẽ phải qu