
y là quá bất công với cánh mày râu. Trên thế giới này không chỉ có những kẻ lừa đảo là đàn ông, mà rất nhiều phụ nữ cũng lọc lõi lừa tình chẳng kém. Những người đàn ông bị lừa tiền của vật chất nhiều như cát sông Hằng, còn bị lừa tình thì hình như không nhiều lắm. Mà đàn ông khi bị lừa tình, chắc cũng xấu hổ mà chẳng dám kể ra. Còn rốt cuộc có những người đàn ông vừa bị lừa tình vừa bị lừa tiền hay không thì tôi không biết, nhưng nếu một người đàn ông vừa có tiền tài vừa có ngoại hình, phụ nữ muốn yêu còn chẳng kịp, sao lại muốn lừa họ cơ chứ?
Phụ nữ có thể bị lừa, tại sao đàn ông lại không thể? Chỉ là khi bị lừa, mọi người đều tưởng rằng đó là tình yêu.
Hai con người có thể chung sống suốt kiếp bên nhau, đó bèn là vĩnh viễn, vậy nên xin đừng hỏi thế nào là vĩnh viễn. Cũng tương tự như vậy, nếu như bị lừa dối cả đời, đó sẽ chẳng còn là lừa dối. Có một số việc bạn vĩnh viễn không thể biết được, vậy có thể nói là lừa đảo hay sao?
Chúng ta chỉ có thể tin tưởng những điều mình tận mắt nhìn thấy, chúng ta chỉ có thể tin tưởng thời gian.
Khi đọc đi đọc lại cuốn Cuộc đoàn viên nhỏ[8'> tới mức đầu óc quay cuồng, tôi cũng không thể thôi cảm thán, thông minh như Trương Ái Linh mà vẫn yêu phải kẻ lừa đảo đó sao?
[8'>. Một tác phẩm của nhà văn Trương Ái Linh.
Bạn hỏi rằng, trên thế giới này nhiều tên lừa đảo vĩ đại, hay lắm kẻ lừa đảo kém tài?
Chúng ta đều là những kẻ lừa đảo của chính mình, là những kẻ lừa đảo kém tài của chính mình, và cũng là những tên lừa đảo vĩ đại của chính mình.
Con người chẳng phải rất biết cách để lừa dối bản thân hay sao? Tự lừa dối, có lẽ là để bảo vệ chính mình. Một kẻ lừa đảo với tâm hồn vui vẻ sẽ tự lừa dối chính mình cả đời, để rồi sau đó ngay cả bản thân họ cũng tin vào điều đó. Một tên lừa đảo với trái tim đầy thương cảm, mỗi một lần lừa dối bản thân, thâm tâm họ lại vô cùng tỉnh táo, đến cuối cùng vẫn chẳng thể lừa gạt chính mình.
Trong tình yêu, có lẽ tôi nguyện làm một tên lừa đảo kém tài, chỉ chực chờ giễu gạt một nửa mà tôi yêu thương, để cho gã khù khờ là anh tin rằng tôi là một cô gái rất tốt, rất đáng yêu, rất dịu dàng, rất mềm yếu, rất cần đến sự bao bọc chiều chuộng của anh. Sau đó, tôi cũng sẽ lừa gạt chính mình, tin tưởng rằng người yêu tôi và người tôi yêu chính là món quà quý giá nhất trong kiếp này, và tôi cũng chẳng còn nợ một điều gì nữa.
Chương 23: Sự Phản Chiếu Của Yêu Và Hận
Khi cảm thấy đối phương có tình cảm với mình, thực ra bạn đã có cảm tình với người ấy, khi cảm thấy đối phương ghét bỏ bạn, kỳ thực là bạn cũng đang ghét bỏ anh ta. Kiểu phản chiếu trái ngược như vậy rất thường xuyên xảy ra.
Chúng ta thích gần gũi thân mật với những người quý mến mình. Tại sao chúng ta lại cho rằng đối phương có cảm tình với mình, thậm chí là thích mình nhỉ? Đó là vì chúng ta đã thích người ấy mất rồi.
Lần đầu khi gặp gỡ một người, trong tim cả hai bỗng bùng lên một cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ, sau đó, ta thầm nghĩ: “Anh chàng này hình như cũng hơi thích mình thì phải!” Trên thực tế, là chính trái tim ta đang sôi sục ý tình, là chính bạn đang cảm mến người đó.
Thích và yêu, cũng là một dạng phản chiếu. Yêu phải một người không yêu mình, xét cho cùng cũng chỉ là thiểu số, không cảm nhận được tình yêu nhưng vẫn chấp nhận hy sinh vì nó, có thể nói đó là một việc làm khờ khạo, hay cũng có thể nói là vĩ đại vậy.
Khi không thích một ai đó, chúng ta sẽ nói một cách đầy ngạo nghễ: “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã không thấy thích anh rồi.” Có lẽ, đây chỉ là một cách tự bảo vệ mình, khi trong lòng đã biết rõ đối phương không dành tình cảm cho mình, chúng ta đành phải “Tiên hạ thủ vi cường[9'>”.
[9'>. Nghĩa là: ra tay trước sẽ giành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh.
Đối phương không phải gu của mình, và hình như anh ta lại càng coi thường mình hơn, vậy thì, chúng ta sẽ chớp thời cơ trước: “Tôi cực kỳ coi thường hắn, ghét cay ghét đắng nữa là đằng khác!”
Chúng ta thường không hiểu vì sao bản thân lại vô duyên vô cớ mến thích hoặc thù hận một ai đó. Có lẽ, đó không phải vì không có nguyên nhân, bởi niềm mến thích hay sự thù hận của chúng ta cũng là một dạng phản chiếu. Bạn nhìn thấy thứ gì, bản thân bạn sẽ là điều đó. Yêu thương và thù hận, cũng chính giống như vậy.
Có tình, ăn bùn cũng thỏa
Nhân vật Rebecca trong tác phẩm Trăm năm cô đơn[10'> của Garcia Marquez là một cô gái sẵn sàng ăn bùn nếm đất vì tình yêu của mình. Khi đem lòng yêu thương mãnh liệt Arcadio, cô đã ăn bùn đất và vữa đá trên tường nhà một cách tham lam, điên cuồng liếm mút những đầu ngón tay của mình, để khiến cho ngón tay cái của mình trồi cộm vết chai dày.
[10'>. Là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez.
Ngay cả bùn đất cũng dám ăn, lòng sỹ diện đương nhiên cũng chẳng còn quan trọng.
Có lần, một cô gái tâm sự với tôi rằng, cô ấy vẫn đang chờ đợi người bạn trai của mình hồi tâm chuyển ý.
Một buổi tối khi cô ở nhà, anh ta đột nhiên nói:
“Em có cảm thấy giường của anh quá chật chội không?”
Ẩn ý sau câu nói của anh ta rõ ràng là muốn cô ra đi, nhưng cô vẫn v