Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tây Du Ký – Ngô Thừa Ân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3212121

Bình chọn: 9.00/10/1212 lượt.

ăm nóc gia, có một mình tôi họ Lý .

Tôn Hành Giả hỏi rằng:

– Chẳng hay Lý thí chủ vì chuyện chi mà hậu đãi chúng tôi ?

Lý lão đứng dậy bạch rằng:

– Ðây có yêu quái báo đời. Khi nãy nghe thầy nói có tài bắt yêu quái, nên tôi cần giúp việc ấy, sẽ sắm lễ trọng thể tạ ơn .

Tôn Hành Giả nói:

– Xin vâng .

Bát Giới cười rằng:

– Ông ngoại nghe người ta muốn bắt cháu, liền chịu tức thì, không lo họa phước!

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Ta ừ một tiếng cũng như bỏ bạc cọc rồi, khỏi lo đi thỉnh người khác .

Nói rồi ngó Lý lão mà hỏi rằng:

– Xóm này thiên hạ ở đông đầy, sao lại có yêu quái ?

Lý lão nói:

– Thiệt chúng tôi ở đây thuở nay bình an vô sự. Hồi tháng sáu năm kia, ai nấy đương đập lúa mì ngoài đồng, xảy đâu trận gió thổi tới, ngỡ là bảo tố, ai nấy kinh sợ. Chẳng ngờ con yêu hiện hình ăn hết trâu bò ngoài ruộng, nuốt sống gà vịt không them nhai, coi bộ chưa no, còn ăn tráng miệng ít người nữa! Năm ngoái cũng tới một lần phá hại như vậy nữa! Thầy ơi! Nếu thầy có tài trừ đặng yêu quái mà cứu xóm này, chúng tôi đều đậu lễ mà tạ ơn, bao nhiêu cũng chịu .

Tôn Hành Giả nói:

– Như vậy thì khó bắt lắm! .

Bát Giới nói:

– Thiệt là khó bắt. Vả lại chúng tôi là sãi đi đường, tá túc một đêm mà lo đi thỉnh kinh, rảnh đâu mà bát yêu quái?

Lý lão nổi giận nói rằng:

– Các thầy là sãi nói gạt kiếm cơm. Ban đầu khoe có tài trừ yêu, nay lại nói khó bắt .

Tôn Hành Giả nói:

– Khó bắt là tại xóm này không đồng lòng .

Lý lão hỏi:

– Sao thầy biết xóm này không đồng lòng?

Tôn Hành Giả nói:

– Yêu tinh phá xóm hai ba năm nay, hại không biết mấy mạng. Nếu một nhà chịu một lượng bạc, thì cũng được năm trăm, rước một thầy đại tài trừ yêu cũng đặng. Sao để vậy mà chịu, cho nó phá xóm, phá làng?

Lý lão đáp rằng:

– Luận chuyện cũ càng thêm mắc cở. Năm ngoái nội xóm tôi, nhà nào cũng xuất bạc năm bảy lượng, qua non nam rước một vị hòa thượng đại tài, đến bắt yêu cũng không đặng .

Tôn Hành Giả nói:

– Lý thí chủ hãy thuật chuyện lại cho rành !

Lý lão nói:

– Ban đầu hòa thượng đánh chuông gõ mõ tụng kinh, giây phút yêu tinh nổi gió bay tới, đánh quờn với hòa thượng một hồi rồi hòa thượng té xuống nằm ngay, yêu tinh bay mất, chúng tôi lại xem thử coi thể nào, rờ đầu hòa thượng mềm xèo như trái dưa hấu nẩu ruột!

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Thật vậy thì các ông đã thất một trận rồi!

Lý lão nói:

– Thất một trận chẳng nói làm chi, chúng tôi lo chôn chất hòa thượng rồi lại chịu bạc tiền cho đệ tử thầy ấy, mà nó lại đi kiện tới quan, đến nay hãy còn nhủn nhẳn !

Tôn Hành Giả hỏi:

– Sau còn rước ai nữa hay chăng?

Lý lão nói:

– Sau có thỉnh một thầy đạo sĩ, tới đánh cồn thỉnh yêu tới, hỗn chiến tối ngày sáng đêm. Ðến rạng đông chúng tôi đi kiếm tới mé khe, vớt thầy đạo sĩ lên như con gà đã luộc!

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Trận thứ nhì cũng thất nữa!

Lý lão nói:

– Tuy đạo sĩ chết, mà chúng tôi tốn của cũng nhiều!

Tôn Hành Giả nói:

– Không hề gì mà sợ, để chúng tôi bắt nó cho .

Lý lão nói:

– Nếu thầy có tài chắc ý như vậy, thì tôi mời các người ở xóm này đến làm tờ giao kèo chắc chắn, nếu bắt đặng thì đòi bạc thưởng bao nhiêu chúng tôi cũng giăng tay chịu đủ nếu rủi thất trận xin đừng thưa kiện chúng tôi?

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Chúng tôi không bắt thường nhân mạng như họ mà sợ, hãy thỉnh người thị chứng cho mau .

Khi ấy Lý lão sai gia tướng đi mời tám chín ông già lối xóm lại.

Mấy ông ấy đến hỏi rằng:

– Ðại sư nào chịu bắt yêu quái?

Tôn Hành Giả chắp tay nói rằng:

– Tôi đây .

Mấy ông ấy trề miệng nói rằng:

– Không xong đâu! Yêu tinh ấy thần thông quảng đại, có lớn dị thường. Hòa Thượng này chắc nhét không đủ kẽ răng nó!

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Tuy tiểu tăng ốm o nhỏ thó mặc lòng, mà thuở nay bắt yêu tinh bất kể kỳ số .

Các ông ấy hỏi:

– Thầy bắt đặng yêu quái thì đòi ăn thưởng bao nhiêu?

Tôn Hành Giả nói:

– Chúng tôi là người tu hành, làm phước chớ không dùng tiền bạc .

Mấy ông ấy nói:

– Lẽ nào chúng tôi dám mượn không? Nếu thầy bắt đặng yêu, thì nội xóm tôi mỗi nhà cúng hai mẫu ruộng, cất chùa cho mấy thầy ở mà tu hành, còn hơn đi thỉnh kinh lao khổ .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Sự ruộng đất lại độc hơn tiền bạc nữa! Làm ruộng không khác gì chăn ngựa. Nuôi trâu cắt cỏ, cày cấy cực thân, lại còn lo đóng thuế rằng khác! Chúng tôi chẳng chịu đâu .

Mấy ông già ấy lấy làm lạ hỏi rằng:

– Không chịu bạc tiền chẳng tham ruộng đất, vậy chớ muốn vật gì?

Tôn Hành Giả nói:

– Chúng tôi là sãi đi đường, nội bữa ăn cũng đủ, chẳng hề chịu tạ ơn .

Các ông ấy mừng rỡ nói rằng:

– Như vậy thì dễ lắm, song chẳng biết làm sao mà trừ yêu .

Tôn Hành Giả nói:

– Nếu nó tới đây thì tôi bắt lập tức .

Mấy ông ấy nói:

– Con yêu ấy cao lớn lắm, miệng nuốt trộng người ta, giả võ đằng vân, thầy làm sao lại gần nó cho đặng .

Tôn Hành Giả cười rằng:

– Việc đằng vân giá võ tôi coi nó như con, còn cao lớn bao nhiêu tôi trị cũng đặng .

Nói vừa dứt tiếng, xảy nghe gió thổi vo vo, tám chín ông già ấy đều run lập cập mà nói rằng:

– Hòa Thượng này miệng ăn mắm ăn muối, nên nói đâu có đó, nói tới yêu tinh thì yêu tinh tới!


Old school Swatch Watches