
lẫn sợ hãi. Những lúc như vậy, Nga vội vã quay mặt đi chỗ khác.Giữa Khải và Quỳnh, Nga cảm thấy Quỳnh gần gũi thân thuộc với mình hơn. Nga không biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Có lẽ Nga tìm thấy ở Quỳnh một tình cảm kín đáo nhưng chân thành. Khải lịch sự nhưng kiểu cách. Có phải vì vậy mà mình không thoải mái khi chạm mặt với anh ta ? Đôi lúc Nga tự hỏi nhưng rồi nó chẳng khẳng định được điều gì.Lần này cũng vậy, gặp Khải ngồi ở phòng khách, Nga chào hỏi qua loa vài câu rồi xách giỏ đồ chợ đi thẳng xuống bếp rồi ngồi lì luôn ở đó. Nga biết xử sự như vậy là không hay nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải ngồi trò chuyện dùng dằng với Khải, Nga chẳng thích thú chút nào.Nga ngồi lặt rau một lát thì Ngoạn chạy xuống kêu:– Chị Ngàn kêu chị kìa!– Kệ chỉ! Tao bận lặt rau! – Nga đáp nhấm nhẳng.Ngoạn liếc Nga:– Nhưng chị lên nói chuyện với anh Khải chứ ? Ảnh đợi chị từ sáng đến giờ!Nga cốc nhẹ lên đầu em:– Mày đừng có lắm chuyện! Anh Khải là bạn chị Ngàn chứ đâu phải bạn tao!Ngoạn trố mắt:– Ảnh là bạn chị chứ sao là bạn chị Ngàn! Ảnh học cùng lớp với chị mà!– Học cùng lớp với tao nhưng là bạn của chị Ngàn. Không tin, mày hỏi chị Ngàn coi!Thằng Ngoạn chạy lên một lát thì chị Ngàn đi xuống. Chị dòm Nga lom lom:– Em làm sao vậy ?Nga mím môi:– Em chẳng làm sao cả.Chị Ngàn ngần ngừ một thoáng rồi hỏi:– Em không ưa Khải hả ?Nga không đáp. Chị Ngàn lại nói:– Ưa hay không ưa thì cũng lên tiếp chuyện Khải chứ. Khải là bạn em mà.– Chị tiếp dùm em đi!Chị Ngàn nhăn mặt:– Con nhỏ này nói lạ! Bạn mà tiếp giùm!Rồi chị nắm lấy cánh tay Nga, giục:Cực chẳng đã, Nga phải buông con dao xuống và uể oải đứng dậy đi lên nhà trên.Nhưng Khải đã không còn ngồi ở phòng khách. Nga dòm Ngoạn:– Anh Khải đâu rồi ?– Ảnh về rồi. Ngồi một mình chán quá, ảnh về.Nga trừng mắt:– Sao lại ngồi một mình ? Có mày ở đây nữa chi!Ngoạn chép miệng:– Em thì ăn nhằm gì! Ảnh muốn nói chuyện với chị kìa! Còn em mới nói chuyện với ảnh có một câu, ảnh đòi về liền…Nga giật mình:– Mày nói gì vậy ?Ngoạn khịt mũi:– Em rủ ảnh chơi đá dế.– Trời đất! – Nga bật kêu lên – Mày làm như ảnh là bạn mày không bằng!– Chứ em biết nói chuyện gì bây giờ! – Ngoạn vò đầu – Ảnh là bạn chị chứ đâu phải bạn em!Nga nhanh tay chộp lấy vành tai Ngoạn:– Bạn ai, nói lại đi ?Ngoạn rụt cổ, vội vàng đáp:– Bạn chị Ngàn.Nga cười khúc khích và buông em ra.Sau vụ đó, chị Ngàn “giũa” Nga tơi bời. Sau khi trách một thôi một hồi, chị kết luận:– Không có ai bất lịch sự như em!Nga vùng vằng:– Kệ em.Chị Nhàn nhăn mặt:– Em chỉ bướng. Kệ sao được mà kệ.Thấy chị Ngàn có vẻ giận dỗi, Nga ngồi im không đáp. Từ trước đến nay, Nga ít khi cãi lại chị Ngàn. Chị vừa là chị, vừa là bạn Nga. Từ khi mẹ mất, chị còn là mẹ. Khi dời nhà về đây, ba thường xuyên đi công tác vắng, chị Ngàn phải chăm sóc và lo lắng cho Nga và Ngoạn. Mỗi ngày sau khi đi làm về, chị phải bận rộn với bao nhiêu là chuyện trong nhà. Nga và Ngoạn giúp đỡ chị chẳng được mấy tí, mặc dù ba chị em lúc nào cũng xúm xít bên nhau.Nga rất quý chị Ngàn. Chẳng bao giờ Nga muốn làm trái ý chị. Mỗi lần thấy chị giận, Nga không dám nói đi nói lại nửa câu. Lần này cũng vậy, Nga chỉ dám ấm ức thầm trong bụng. Nga chẳng tức chị Ngàn, mà tức… Khải. Tự dưng dẫn xác tới nhà người ta chi vậy không biết. Nga biết chị Ngàn có thiện cảm với Khải. Chị mến Khải vì Khải tỏ ra l- phép và hiền lành. Khải lại thường hay đồng ý với chị về nhiều vấn đề. Chị cũng biết Nga không thích Khải, mặc dù chị chẳng rõ lý do. Nhưng theo chị, dù thích hay không, Nga cũng không nên đối xử với Khải như vừa rồi. Nó ác ác làm sao ấy. Chị nói thẳng với Nga điều đó. Nga đáp:– Chứ em biết làm sao!Chị Ngàn nhún vai:– Đừng xạo! Em biết, nhưng mà em chẳng muốn làm đó thôi!Nga thở dài:– Thôi, được rồi! Lần sau, Khải qua, em sẽ…Chị Ngàn không đợi Nga nói hết câu. Chị nhìn ra sân nắng, bâng khuâng nói:– Biết Khải có qua chơi nữa không. Em làm kiểu đó, ma cũng chạy nữa là người! Sau khi ở nhà Nga về, Khải không thèm thay đồ. Anh để nguyên quần áo leo lên giường, trùm chăn kín đầu, nằm… tức. Anh chẳng hiểu hôm nay là ngày gì, “đại hung” hay “đại họa”. Anh cố nhớ xem sáng nay xuất hành có gặp một con nhỏ hắc ám nào trước ngõ hay không. Chắc là có mà anh quên đó thôi. Chứ nếu không thì tại sao anh lại phải trải qua những giây phút nặng nề đến như thế ở nhà Nga. Cứ như là ngồi ở pháp trường ấy. Hết chong mắt nhìn ra cửa lại nghểnh cổ dòm xuống bếp. Suốt buổi sáng, Nga chỉ lướt qua mặt Khải như một cái bóng. Rồi biến mất. Thật chẳng thấy ai d- ghét như thế.Hôm trước thì Khải còn mơ hồ, nhưng đến nay thì Khải xác định là Nga chẳng có cảm tình với mình chút xíu nào. Khải chẳng biết vì sao, nhưng thái độ phớt lờ của Nga sáng nay khiến Khải tự ái ghê gớm. Mình đã cứu cô ta thoát khỏi “nanh vuốt” của Luận một lần, vậy mà cô ta chẳng thèm nghĩ tới mình một mảy may, tệ ơi là tệ! Đã vậy, mình chẳng thèm đặt chân đến nhà cô ta nữa, để cho cô ta đi mà cặp kè với thằng quỷ nhỏ…Nhưng Khải chợt nghĩ đến chị Ngàn. Chị Ngàn thật d- thương. Chị coi Khải như em và tỏ ra rất mến Khải. Sáng nay nếu không có chị Ngàn, chắc Khải đã