
ặt Nga:– Nga uống nước chờ tôi chút xíu nghen!Rồi Quỳnh cầm lấy con búp bê đi lại đằng bàn. Con bé tò tò theo sau. Quỳnh ngồi vào bàn. Anh vớ lấy hộp keo dán và bắt đầu thoa vào cổ con búp bê. Con bé “thân chủ” ngồi xuống bên cạnh, tay tì vào cằm, mê mẩn nhìn anh làm.Quỳnh chưa “chữa trị” xong con búp bê, lại thêm một thằng bé chạy xộc vô, nách cặp đôi giày trượt patin, miệng la bài hãi:– Chết em rồi, anh Quỳnh ơi!Có lẽ quá quen với những tình huống tương tự, Quỳnh vẫn ngồi im. Anh hỏi mà không ngoảnh cổ lại, tay vẫn loay hoay với con búp bê:– Gì đó em ?Thằng bé lớn tuổi hơn con nhỏ kia. Nó trạc tuổi Ngoạn. Nghe Quỳnh hỏi, nó vừa thở hổn hển vừa đáp:– Đôi giày patin của em hỏng rồi. Các bánh xe chẳng hiểu sao lại không chịu quay. Khi nãy, em té một cú trời giáng, suýt chút nữa bể đôi “gáo dừa”.– Em chờ anh một chút. Anh sắp xong rồi đây.Chỉ đợi có vậy, thằng bé hí hửng đặt đôi giày trượt lên bàn. Rồi nó quay lại nhập bọn với tụi “thợ mộc”. Nó ngồi xuống cạnh Ngoạn, miệng bô bô:– Tụi mày đóng cái gì vậy ?– Đóng hộp đựng viết! – Một đứa nói.Thằng bé ngồi ngắm nghía tụi kia một hồi, rồi buột miệng nói:– Cho tao đóng với!– Thôi đi! Hôm qua mày đã đóng suốt một ngày rồi. Bữa nay tới phiên tụi tao.Thằng bé phân bua:– Nhưng hôm qua tao có đóng được cái quái gì đâu! Lại còn nện búa vô tay đau điếng!– Kệ mày!Biết không thể năn nỉ được nữa, thằng bé lò dò bước lại chỗ Quỳnh. Đúng lúc đó, Quỳnh cũng vừa gắn xong con búp bê. Anh đưa con búp bê cho con bé, ân cần dặn:– Bây giờ keo còn ướt, em đừng nên đụng đến nó. Hai ngày sau mới lấy ra chơi được, nhớ chưa ?Con bé gật đầu. Nó nâng con búp bê bằng hai tay và hớn hở quay ra.Quỳnh định quay lại ngồi nói chuyện với Nga nhưng thằng bé đã níu tay anh:– Anh coi giùm đôi giày của em đi! Em đi trượt ngay bây giờ!Quỳnh lúng túng chưa biết quyết định như thế nào, Nga đã lên tiếng:– Anh sửa giùm cho thằng bé đi!Thế là Quỳnh lại quay lại chiếc bàn cạnh cửa sổ. Lần này thì anh vớ lấy chiếc kềm, lay lay, vặn vặn.Nga ngồi yên trên ghế, lặng lẽ quan sát Quỳnh. Lúc ở nhà, bên cạnh những đứa bé, Quỳnh chẳng giống một chút nào với hình ảnh của anh trong lớp. Anh như trở thành một con người khác. Trông anh nhanh nhẹn, cởi mở và tự tin hơn. Nga có cảm giác khi ở trong khung cảnh quen thuộc của mình, Quỳnh đã trút bỏ vẻ lúng túng, rụt rè thường nhật một cách d- dàng như người ta cởi bỏ một chiếc áo.Rõ ràng những đứa trẻ rất yêu mến Quỳnh. Chúng không bao giờ chọc ghẹo Quỳnh như cảnh Nga thường thấy ở trường. Chúng đáp lại tình yêu dịu dàng của anh bằng sự trân trọng và lòng tin cậy chân thành. Đối với chúng, căn nhà nhỏ bé của anh hẳn rất ấm cúng và thân thuộc.Ngay cả Ngoạn cũng vậy. Vừa bước vào nhà, nó đã quên phắt mất Nga. Nó chúi mũi vào mấy thứ đồ gỗ, cưa cưa đục đục và chết chìm luôn trong trò chơi với hai đứa bạn, bỏ mặc Nga ngồi một mình.Nga đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì Quỳnh bước lại. Anh đã sửa xong chiếc giày trượt cho thằng bé và nó đang phóng vù ra khỏi nhà với đôi giày trên tay, mặt mày rạng rỡ như sắp đi dự hội.– Xin lỗi Nga nghen!Quỳnh vừa ngồi xuống ghế vừa nói.– Lỗi gì đâu! – Nga chớp mắt, và hỏi – Bạn anh đấy hả ?– Đâu ?– Những đứa trẻ ấy!Quỳnh chợt hiểu ra. Anh cười:– Ừ, bạn hằng ngày của tôi đấy. Tụi nó rất d- thương.Nga bâng khuâng hỏi:– Anh không có bạn lớn hơn à ? Bạn cùng tuổi ấy!Quỳnh gãi cằm:– Bạn lớn hơn à ? Thiếu gì! Tôi có tới bốn chục người bạn lận!Nga tưởng thật:– – đâu nhiều vậy ?– Lớp mình đấy.Nga khịt mũi:– Lớp mình thì nói làm gì!– Sao lại không nói! Như Nga chẳng hạn. Nga chẳng phải bạn tôi là gì!Nga vuốt tóc:– Nhưng mà những người khác có ai đến đây không ?Giọng Quỳnh chợt chùng xuống:– Không. €, gần đây thì có Luận.– Luận ? – Nga tròn xoe mắt, nó tưởng Quỳnh nói lộn.Nhưng Quỳnh gật đầu:– Ừ.Nga vẫn chưa hết kinh ngạc:– Luận đến đây làm gì ?– Thì đến… chơi.– Luận mà đến chơi với anh ?– Ừ.– Nó không trêu anh chứ ?Quỳnh cười:– Luận chán trò đó rồi. Bây giờ, ngay cả ở lớp, Luận cũng đâu có trêu tôi nữa.Nga sực nhớ ra, bèn gật gù:– Ừ hén! Hèn gì mấy hôm nay Nga thấy nó hiền khô. Nhưng mà Nga ghét thằng đó.– Tại vì nó hay chọc Nga chứ gì ?Nga “hứ” một tiếng:– Nó chỉ chọc Nga trước đây thôi. Từ khi Nga làm mặt dữ, nó hoảng hồn, thôi luôn. Nó quay sang chọc anh.– Nhưng bây giờ nó cũng “thôi” tôi luôn rồi.Nga cười khúc khích:– Vì vậy nên Nga bớt ghét nó hơn. Còn ghét, nhưng ghét sơ sơ.Quỳnh cũng cười xòa. Tự nhiên Nga thấy Quỳnh thật d- mến. Hai vành tai quái dị và cái mũi đỏ của anh không còn khiến Nga thấy kỳ cục nữa. Trong một thoáng, Nga cảm thấy chúng bình thường như đã là con người thì ai cũng vậy.Nói chuyện với Quỳnh một hồi, Nga đứng dậy định kêu Ngoạn ra về thì mẹ Quỳnh khệ nệ bưng lên một mâm chè, đon đả mời:– – lại ăn chè đã cháu!Hóa ra từ nãy đến giờ, mẹ Quỳnh lui cui nấu chè dưới bếp. Bà đặt mâm xuống trước mặt vị khách đặc biệt, niềm nở:– Chè đậu xanh bác nấu, cháu ăn thử có ngon không ?Nga chẳng biết nói gì. Nó dạ lí nhí trong miệng.Trong khi đó, Quỳnh quay lại phía mấy đứa nhỏ:– Lại ăn chè, các em!Ngoạn ngoảnh lại. Bấy giờ nó mới sực nhớ đến Nga. Nga