Snack's 1967
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326990

Bình chọn: 10.00/10/699 lượt.

ầu.

– Cô em… không sợ mà…

Vừa nói hắn vừa xông lại. Phượng Kiều lựa thế vòng ra cửa, nhưng chân bị trói chỉ bước được những bước rất ngắn, nên tới được cửa thì hắn cũng đã đến sát chỉ cách chừng nửa thước. Hắn giơ chiếc chìa khóa lên trước mặt cho nàng coi và ném mạnh lên một hốc đá trần hang.

– Đừng hòng chạm tới! Tôi liều chết cho coi!

Vừa nói nàng vừa nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng vào Hủi Cụt. Con quỷ sống vội ngừng ngay lại, mặt thoáng vẻ ngơ ngác. Biết hắn đã sợ mất mồi ngon, Phượng Kiều liền dịu nét mặt, hỏi trống không:

– Thế… Có biết động chủ gửi tôi lại đây làm gì không?

Hủi Cụt nhe răng cười, không nói gì. Nàng buồn rầu nói khẽ:

– Tôi bị động chủ bắt phải làm vợ chú. Nếu anh cưỡng bước thì tôi thà chết.

Hủi Cụt tai nghe nói động chủ bắt nàng làm vợ mình, đứng ngẩn ra ngó người đẹp, không ngờ lại được diễm phúc suốt cả đời kề tiên nữ, vì hắn đinh ninh động chủ chỉ trao để làm nhiệm vụ quỷ sống lấy tài liệu trong chốc lát như lệ thường thôi.

Đọc rõ vẻ sung sướng pha lẫn hoài nghi trên cái mặt sần sùi đỏ loét, Phượng Kiều liền vờ ngó quanh hỏi:

– Tôi đói quá, cả ngày chưa được ăn gì, chú có gì cho tôi ăn uống không?

– Đói rồi ăn, giờ…

Thừa biết quỷ đói khao khát muốn vồ mồi ngay, Phượng Kiều lại nhích ra xa, lắc đầu:

– Không… Tôi còn biến đâu khỏi cái nhà đá này mà chú cứ cuống lên như ăn cướp thế!

Như chợt nhớ ra, nàng hạ giọng trách móc như hứa hẹn:

– Vậy cởi dây mau đi. Chú tệ lắm! Ai lại để trói thế này mãi.

Cũng như tên tùy tướng, Hủi Cụt đã bị người đẹp làm lạc cả hồn vía trong nháy mắt, nên lật đật cởi dây trói tay cho nàng, nhưng con quỷ sống vẫn ngó chừng nàng như chỉ sợ cởi dây là con chim xanh bay mất. Phượng Kiều được Hủi Cụt cởi trói nhưng đã đề phòng, liền khéo léo gạt tay Hủi Cụt khi hắn định đưa tay sờ nắn mình, nhanh giọng giục:

– Kìạ.. Còn chân nữa! Mau lên đã!

Nhưng Hủi Cụt như không có sức chờ đợi được nữa, cặp mắt con quỷ sống đã đục ngầu. Phượng Kiều biết không thể trì hoãn được nữa, liền vờ thẹn thùng ngoan ngoãn lui đến góc phòng trong, ngồi phịch xuống thành giường, ngả người vào vách đá, hai tay khoanh sau gáy, miệng nhoẻn cười, tay kín đáo lần khẩu súng giắtt trong mớ tóc mây. Con quỷ sống thấy người đẹp ngoan ngoãn, mừng run lên, hấp tấp tiến đến, dang tay vồ lấy, môi mấp máy phều phào:

– Nàng… nàng…

Phượng Kiều co hai chân trói lên, ngửa hẳn người ra chờ đợi, thân hình quỷ sống vừa cúi xuống, hai bàn tay vừa vồ lấy vai người đẹp, bất thình lình, trong khắc thập phần nguy hiểm, hai chân Phượng Kiều đạp thốc lên giữa bụng dưới quỷ sống mạnh, nhanh như vũ bão. Hủi Cụt bật hẳn người ra phía sau như trái cầu, theo đà chân đạp, cô gái họ Trần đã tung mình ngồi lên, khẩu súng nhỏ xíu đã nằm gọn trong bàn tay trái chĩa vào Hủi Cụt, tay phải thoăn thoắt lần lần cởi dây trói.

Bị cái đạp trời giáng, Hủi Cụt đã gượng ngay dậy được, ngó thấy “mồi đẹp” đang cởi dây. Hủi Cụt rút luôn trong mình ra một khẩu súng Mauser ,” nhỏ, chĩa vào nàng, gầm lên:

– Giỏi lắm! Mày dám lừa tao! Ngồi im!

Bộp. Nhanh như cắt, Phượng Kiều đã lảy cò, viên đạn bắn vào giữa ngực Hủi Cụt. Nhưng lạ thay, Hủi Cụt vẫn trơ trơ, hắn định bóp cò, nhưng nghĩ sao, liền lùi lại bên vách đá. Sợi dây trói chân cũng vừa bị giật ra, Phượng Kiều đứng phắt dậy, biết ngực hắn có thép bọc, định bắn phát nữa vào đầu, nhưng nhớ lại người yêu dặn tầm súng, nàng toan tiến lên, chợt thấy nền hang dưới chân chuyển động, vội cất chân nhảy vọt lên. Nhưng từ nóc hang, một tấm lưới đã chụp xuống đầu, cùng lúc, nền hang tụt hẳn xuống, cả lưới lẫn người vừa hạ, rơi luôn xuống hầm tối. Phượng Kiều thấy thân hình như rơi vào một khoảng không vô tận, bên tai chỉ toàn tiếng vù vù như gió thổi, đoán mình đang lao xuống vực thẳm, thiếu nữ nhắm nghiền mắt lại, ruột gan như đảo lộn quay cuồng. Chợt thấy thân hình chạm nhẹ vào một vật nhẹ bềnh bồng, rồi bên tai không còn tiếng vù vù nữa, nàng vội mở choàng mắt ra, ngạc nhiên thấy mình nằm trên một tấm lưới căng, giữa một vùng tối tăm mù mịt. Cố lấy lại thăng bằng, lắng nghe, dưới chân có tiếng nước chảy róc rách đều đều. Rồi như có vật gì lội bì bõm dưới nước, đến ngay phía dưới. Nàng vội hếch mũi lên, ngửi rõ mùi tanh lợm giọng lên. Ngạc nhiên, nàng vội lấy sức lăn mình luôn mấy vòng, thì thấy thân thể chạm phải vách đá mốc rêu, cố vùng vẫy mãi không thoát được tấm lưới chụp. Còn đang lúng túng chợt thấy phía trước đêm tối như loãng dần, có ánh sáng chập chờn ẩn hiện. Nàng định thần nhìn kỹ, thấy một đốm sáng như ma trơi lửng lơ tiến đến, cách nàng chừng mươi thước dừng lại lắc lư.

Còn đang kinh tởm, chợt nghe tiếng phì, nhìn sang thấy cặp trăn lớn nhoài trên vách đá tiến đến, nàng vội lăn mình sang bên kia, lại nghe có tiếng gầm gừ, chú ý nhìn, thấy một con hổ mộng đứng ngay bên bờ nước nhòm lên. Biết mình rơi xuống hầm độc, Phượng Kiều luồn tay sờ tìm khẩu súng, nhưng súng đã rơi mất, còn đang lúng túng trong lưới, chợt lại thấy trong bóng tối một hình thù cao thình hình từ từ tiến đến. Cách chỗ nàng độ vài thước, hình thù dừng lại hú lên mấy tiếng dị kỳ! Thoáng cái, thuồng