
Thập Vạn Đại Sơn Vương
Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 326894
Bình chọn: 9.00/10/689 lượt.
u vụt đổ ngoài khung cửa sổ. Ra coi, chính là tên đốc gác vùng đại sảnh.
Vua ám khí họ Lầm vẫn chưa hết kinh tâm, thấy lão động chủ nổi giận, làm vẻ điềm tĩnh bước đến bên, cười bảo:
– Lão gia chớ khá bận lòng! Đại Sơn Vương vốn tay thiện nghệ, đám tướng thường sao ngăn nổi việc nó làm?
Lão động chủ nén giận mời khách Tàu an toạ, chuyện trò. Đại Sơn Vương ngồi một bên thấy Lầm, Lừng và hai tướng thổ phỉ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Liễu Nương rồi lo liếc trộm mình, đến hơn phút sau, mới ghé tai hỏi nhỏ lão động chủ câu gì không biết. Chỉ thấy động chủ hơi nhíu mày, rồi lại điềm nhiên như không, tiếp tục nói chuyện, chàng đâm chột dạ, làm mặt thản nhiên đưa mắt cho con gái động chủ cùng Nữ Thủy Vương ngầm nhắc chuyện bản đồ để đánh lạc hướng đi, nhưng hai cô gái chưa kịp nói chi, lão động chủ đã vẫy tay cho đám tùy tướng lui ra hết, trong đại sảnh chỉ còn lại mấy người. Chàng tướng núi chưa hiểu chuyện chi, thì Lầm Đại Vương đã liếc cặp mắt sắc như dao nhìn mọi người, thấp giọng nói từng tiếng một:
– Tôi phải vượt biên giới sang đây gấp để báo lão gia rõ:
Bức họa đồ Trần Tắc đã trao cho con gái hắn, còn… mảnh của lão gia bí mật dể trong hốc đá hiện đã vào tay người bí mật rồi!
Lời viên tướng thổ phỉ vừa buông, khiến Đại Sơn Vương suýt giật nẩy mình vì kinh ngạc.
– Sếnh sáng nói chi ta chưa nghe rõ. Mảnh họa đồ nàọ..
Như đoán rõ cả ý động chủ, tướng thổ phỉ lạnh lùng ngắt lời luôn:
– Lão gia chớ nghi ngại. Chúng tôi muốn hợp cùng lão gia. Xin hãy cứ tới nơi cất giấu.
Lão động chủ ngồi im, nhìn như xói vào ruột gan tướng thổ phỉ, mấy khắc sau, có lẽ như đã có chủ định, liền đưa mắt cho con gái. Cô gái Thổ vội đứng lên ra khỏi tòa sảnh.
Lão động chủ đứng vụt lên khi thấy cô gái quay lại, vẻ mặt khác thường, nhanh giọng:
– Cầm Lình! Saọ..?
Cô gái bước vào, mặt biến sắc, đưa mắt nhìn mọi người chưa kịp trả lời thì Lầm Đại Vương đã điềm nhiên liếc nhìn động chủ:
– Lầm đâu dám nói sai! Lão gia hãy bình tĩnh, tôi đã có kế hay giúp lão gia đoạt lại!
Động chủ chậm chạp gieo mình xuống ghế, da mặt tái hẳn đi, đến mươi khắc sau mới nghiến răng uất hận:
– Kẻ bí mật? Nó có tài chi đoạt nổi báu vật ta mất nửa đời mới kiếm được? Phải chăng tướng giặc Thập Vạn Đại Sơn?
Lầm lắc đầu:
– Không phải hắn. Nhưng nếu không lầm, người bí mật chỉ là kẻ… trói gà không nổi.
Tướng Xạ Phang ngừng mấy giây, điềm nhiên nhìn những cặp chân mày nhíu hẳn lại vì ngạc nhiên, bất thần tiếp lời:
– Việc đó sau sẽ liệu. Giờ xin bàn ngay tới bức họa đồ trong tay cô gái họ Trần. Chúng tôi muốn mua lạị.. Cô gái đó.
Mấy cha con động chủ không giấu vẻ lạ lùng. Động chủ nghiêm mặt, hơi khó chịu:
– Sếnh sáng cần lấy mảnh họa đồ?
Tướng Xạ Phang lắc đầu:
– Tôi không có nhiều tham vọng. Chỉ mua món hàng sống đó chọ.. kẻ khác, và cũng không cần biết người đó định làm gì!
Động Chủ Phản Tây Phàn (tiếp Theo)
Lão động chủ nhếch mép cười nhạt, định chối phắt, nhưng cô gái Cầm Lình đã ghé tai cha nói nhỏ gì, đoạn quay sang cười bảo Lầm Đại Vương:
– Sếnh sáng có đủ mười cân vàng nén mua hàng không?
Lầm nhíu mày, nghiêm mặt:
– Cô nương nói đùa sao? Kẻ nhờ tôi đã cho giá rõ, ngã giá có thể tới gấp đôi số đó mà!
Mấy cha con động chủ không ngờ tướng Xạ Phang dám trả giá cao đến thế. Lão động chủ nhìn nhanh Đại Sơn Vương, gật đầu, bảo Lầm:
– Ngày mai sẽ trao hàng! Còn vàng?
Lầm lạnh lùng:
– Hàng xuống tới chân núi, sẽ có người đem vàng tới ngay.
Nhưng phải ngay hôm nay, lát nữa! Đến mai người đó không cần nữa!
Đại Sơn Vương thấy lão động chủ làm vẻ thuận bán Phượng Kiều, đoán ngay lão đã tính quỷ kế, tiền quay sang phía chủ bảo.
– Chưa chắc cô bé đó đã giữ mảnh họa đồ! Nếu không nán được tới ngày mai, động chủ có thể trao hàng ngày cho nhị tiên sinh cùng cô Liễu Nương được! Hai mươi cân vàng một cô gái đẹp cũng phái giá rồị..
Vừa nói, chàng vừa ra ám hiệu, động chủ hiểu ý, liền bảo tướng Xạ Phang ngay:
– Thôi được! Xin nhường cho Sếnh sáng món hàng quý đó!
Bọn tướng thổ phỉ cả mừng liền đứng lên ngỏ lời cám ơn.
Đoạn Lầm bước ra ngoài, đứng nhìn về nẻo Tây Bắc, lấy hỏa pháo bắn vọt lên trời, khói trắng kéo thành một vệt dài lê thê đặc sệt trong mây sớm.
Nữ Thủy Vương Ba Bể thấy thế, khẽ bảo lão động chủ:
– Tướng thổ phỉ chẳng phải tay vừa. Nó báo hiệu sẵn cho đồng bọn dự phòng. Thúc phụ nên cẩn thận!
Lão vuốt ria cười, truyền quân hầu đưa khách sang phòng riêng tạm nghỉ, đoạn truyền Đại Sơn Vương vào mật thất bàn chuyện trao hàng. Năm phút sau, chàng tướng Thập Vạn Đại Sơn rời mật thất động chủ, trở về phòng riêng. Phượng Kiều nghe tiếng, vội chạy ra mở cửa, nắm lấy tay chàng mừng rỡ:
– Gớm! Em nóng ruột quá ! Chỉ sợ xảy ra chuyện gì…
Chàng tướng núi không nói gì, đăm đăm nhìn người yêu như muốn tìm đọc những ý nghĩ thẳm sâu phát hiện trên đôi mắt Phượng Kiều. Thấy chàng ngó mình khác thường, Phượng Kiều ngạc nhiên lo lắng khẽ hỏi:
– Anh… Có chuyện gì thế? Sao anh… làm em…
Đại Sơn Vương lặng lẽ đóng cửa, đoạn ngó nàng khẽ hỏi :
– Em có điều gì cần giấu anh phải không?
Giọng hơi lạnh lùng của người yêu, khiến Phượng Kiều