Disneyland 1972 Love the old s
Thập Vạn Đại Sơn Vương

Thập Vạn Đại Sơn Vương

Tác giả: Hoàng Ly – Đỗ Hồng Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326670

Bình chọn: 10.00/10/667 lượt.

u?

Phượng Kiều đưa Hai Cao vào phòng khẽ giơ tay làm hiệu.

– Cụ đang lên cơn sốt vừa ngủ được một lát đó! Các chú ngồi đây, để tôi đi điều đình lấy mấy buồng chung quanh, làm chỗ canh gác kín mới được.

Hai Cao rón rén lại gần nhìn chủ nhân, vừa thấy mặt đã giật mình bước theo Phượng Kiều:

– Cô Ba! Trời sao cụ gầy quá thế ? Hay vì…

Phượng Kiều liếc nhìn cha, khẽ thở dài:

– Thì bao nhiêu hôm bị chúng hành hạ còn gì ? Nếu không được Đại Sơn Vương cứu thoát, tính mạng khéo nguy mất rồi !

– Đại Sơn Vương?

Tiếng Hai Cao ngạc nhiên bật lên hơi to khiến Trần Tắc giật mình, mở choàng mắt ra:

– Ai như Hai Cao đó hả?

Bọn Hai Cao cùng tiến lại cúi chào kính cẩn:

– Bọn tôi vừa tới. Bẩm… Cụ thấy dễ chịu chưa?

Cặp mắt lờ đờ của họ Trần vụt long lên, Trần định chống tay ngồi dậy, thở hổn hển:

– Hai Cao, các chú xuống… hay lắm. Ta mong mãi. Sửa soạn đưa ta về Cao Bằng, dẫn quân đi đánh thằng giặc họ Cầm…

Trần Tắc thở mạnh, máu uất bốc lên muốn nghẹn họng. Mọi người phải xúm vào kiếm lời an ủi mãi mới chịu nằm, nhưng cơn sốt lại lên, họ Trần lảm nhảm mê sảng, luôn miệng mắng lão tặc Si Pan.

Phượng Kiều căn dặn Hai Cao ở lại trông nom, đoạn ra điều đình lấy mấy căn buồng xung quanh cho bọn Hai Cao.

Suốt mấy ngày đêm, Phượng Kiều vừa lo cha yếu nặng, vừa nhớ Đại Sơn Vương tưởng tới dây oan hai nhà không đường gỡ, lòng nàng vò xé xót xa, biếng ăn, biếng ngủ, đêm ngày bối rối không yên. Đại Sơn Vương tuy nặng lòng quân tử, nhưng vốn người giàu tâm huyết khi nào quên được thù nhà. Trăm ngàn ý nghĩ giằng co trái ngược đảo lộn trong đầu. Phượng Kiều dồn hết tâm trí vào việc săn sóc cha già mới khuây khỏa được đôi chút. Có khi nhiều ngày liền, nàng không bước chân ra phố, chỉ ở liền trong bệnh viện. Một tối. Phượng Kiều ra phố, tình cờ qua bờ Hồ Hoàn Kiếm, sực nhớ lới ngày bị quân thù theo hại, được Đại sơn Vương cứu thoát, nỗi buồn nhớ chàng lại nổi lên, nàng liền lái xe lên Hàng Buồm, tới ngã ba Hàng Đào, Hàng Bông, chợt thấy một bóng dáng quen quen ngồi trên xe vượt qua.

Ngạc nhiên, nàng lao vọt xe theo, thấy chiết xe dừng trước một tiệm ăn, người trên xe bước xuống có vẻ vội vàng, vào ngay tiệm, lên lầu.

Phượng Kiều cũng vội dừng xe vào theo luôn. Lên gác, gặp, mới hay chính Nguyệt Tú.

– Trời tưởng ai hoá chị ! Chị xuống đây bao giờ?

Phượng Kiều nắm tay cô em gái thủ lĩnh thác Cầu Mây, mừng rỡ tươi hẳn nét mặt nhưng nàng kinh ngạc khi thấy mặt cô gái phờ phạc, u buồn khác hẳn trước, vội giật nhẹ tay khẽ hỏi luôn.

– Kìạ.. Chị sao thế?…

Nguyệt Tú đăm đăm nhìn Phượng Kiều, đoạn buồn rầu trỏ vào mình, cười xót xa:

– Chị chưa hay tin gì sao? Anh em ngộ nạn bất ngờ…

Phượng Kiều giật nẩy mình, trố mắt coi, lúc đó mới nhận ra người bạn gái có mang băng tang.

– Trời! Chị bảo sao? Anh Khách Giang Hồ…

Nguyệt Tú gật đầu, đau đớn, khẽ thở dài, trầm giọng:

– Anh ấy ngã từ lưng chừng núi Tây Phàn xuống vực, mất xác!

Em vừa từ miền ngược về hồm qua, được biết chị đã về Hà Nộị..

Phượng Kiều thở mạnh, bàng hoàng, mãi mới lẩm bẩm:

– Thật không ngờ! Nhưng lúc đó, chị có ở đó không?

– Chính em đã nhìn tận mắt. Nếu không có người giữ lại, em đã nhảy xuống theo. Đêm đó hình như có cả Đại Sơn Vương chứng kiến.

Thật không ngờ…

Nguyệt Tú kéo Phượng Kiều vào một phòng ăn nhỏ, kể lại việc qua, Phượng Kiều suy nghĩ giây lát. khẽ hỏi:

– Chuyện mất xác khả nghi lắm. Dầu sao chị cũng đừng vội phát tang, hãy chờ it lâu đã. À, chị đã gặp… Đại Sơn Vương chưa?

Nguyệt Tú lắc đầu:

– Em cũng muốn gặp anh ấy, nhưng không thấy. Sau đêm đó, hình như anh ấy có vào ruột núi kiếm lão động chủ nhưng hắn đã đi đâu mất rồi, chỉ còn tên động chủ giả. Em có việc cần xuôi gấp, không nán ở vùng Sa Pa được!

Đang nói, nàng chợt ngừng lại, vì có tiếng gõ cửa. Rồi mấy người vừa đàn ông, đàn bà đẩy cửa phòng ăn bước vào, cúi đầu chào.

Nguyệt Tú khẽ hất hàm:

– Sao? Cứ nói! Đây chính cô nương Phượng Kiều.

– Thưa, đã báo cho các căn cứ miền xuôi rồi. Nhưng…ngoài đường có nhiều tên lạ mặt khả nghi lắm! Tôi đã cử anh em canh chừng.

Nguyệt Tú hơi cau mày liễu:

– Mật thám à?

– Chưa rõ hẳn. Trong bọn hình như có đứa miền núi mới về.

Giầy còn bám cả đất đỏ.

Ngẫm nghĩ mấy khắc, Nguyệt Tú phất nhẹ tay bảo tùy tướng:

– Anh chị em xuống cả phòng dưới! Cứ dùng bữa như thường. Có gì lạ báo lên đây!

Cả bọn cúi chào lui xuống, ăn uống xong, Nguyệt Tú cùng Phượng Kiều dắt tay nhau xuống lầu, ung đung vẫy thuộc hạ ra thẳng ngoài.

Vừa thoáng thấy mặt bọn lạ, Phượng Kiều đã bảo Nguyệt Tú:

– Bọn giặc trên Si Pan! Chắc chúng theo em!

Nguyệt Tú dừng lại đưa mắt nhìn mấy tên lạ mặt mỉm cười:

– Chị tính sao ? Hạ thủ chứ?

– Mấy tên đầu mục… Được để chúng cho em liệu. Chắc thế nào cũng có tên trùm còn ẩn mặt. Không khéo lại còn nữ tặc họ Cầm!

– Chị có cần đi đâu không, lại em chơi!

– Em có chút việc, xong, tối em sẽ lại. Nhưng chị nên cẩn thận.

Chúng có thể chặn giữa đường!

Phượng Kiều mỉm cười, chia tay Nguyệt Tú, đoạn khoan thai bước lên xe, rồ máy đi thẳng. Quả nhiên, phía sau có xe rượt theo liền.

Nhìn kính chiếu hậu thấy thấp thoáng bốn tên, Phượng Ki